Còn mưa đông? Mưa đông buông trong những ngày lạnh giá làm lòng người thêm tái tê. Mưa nặng trĩu. Mưa buốt. Mưa ủ ê. Mưa lê thê. Mưa hoang vắng. Mưa mùa đông trong màu trời xám ảm đạm khiến con người muốn thu mình lại trong tư thế bào thai mà trốn biệt vào chăn ấm. Khiến những nỗi ưu tư dài thêm ra. Khiến khát khao được sưởi ấm thêm cháy bỏng. Mưa đông giống người già ngồi hoài niệm. Giống một linh hồn thinh lặng vừa kịp thoát ra từ vực sâu vẫn còn vương nỗi kinh hoàng về cõi thiên thu mấp mé tối đen hoang lạnh.
Mưa đông cứ như là lời tự sự thủ thỉ buồn của trời đất. Những cỏ cây vẫn xanh tươi, nhưng nhìn ra sao thấy chơ vơ vô cùng. Cỏ cây có lẽ cũng thấy lạnh chăng? Mưa đông cứ như dài bất tận. Kéo dãn tiếng thời gian trình trịch trôi lờ đờ qua khung cửa. Tiếng côn trùng xa vắng vọng lại từ tưởng tượng mơ hồ. Giọt giọt nước mắt – nước mưa lã chã. Giọt tiếp giọt không tròn vo nguyên vẹn mà dan díu vào nhau kéo lê bất tận nguồn nước thiên nhiên không chỉ có trong và lành.
Mặt trời vắng mãi…