Chuyện kể rằng, ở một ngôi nhà nọ trong một con ngõ nọ, mỗi đêm đều diễn ra những trận chiến bi hài giữa người và chuột. Khốn thay, cho đến hôm nay, khi năm mới đã sang được một tuần, mà cuộc chiến này lũ chuột vẫn đang thắng thế.
Nhà tôi chưa xây, ở đến 10 năm vẫn chưa có tiền để xây. Nhà có một tầng và một gác xép, gác xép cũng là phòng ngủ của chúng tôi. Và trên gác xép ấy là một mái lót rồi đến một mái lợp. Tóm lại là nó có 2 hay 3 lớp gì đấy nên có chỗ để lũ chuột chui vào dí dủm. Bọn chuột cứ đến nửa đêm, khi tôi tắt ngóm điện để chìm vào giấc ngủ, thì chúng mò ra nhảy basilo. Điên thật sự.
Cứ thành thói quen, chừng hơn thửa tháng rồi, đến đêm và rạng sáng, chồng tôi lại phải nhỏm dậy gõ kịch kịch lên nóc trần cho bọn dở kia im mồm lại. Thậm chí ra ngoài ban công thúc gây lùa bọn chuột ra. Nhưng bọn dở chuột càng nhăn nhở, càng trêu ngươi và như là vô hình vậy. Chúng cứ í óe, chí chóe, chim chuột nhau không cho bọn người ngủ yên. Bọn này đáng bỏ tù. Rồi chồng tôi cũng kiếm cái bẫy, mà mỗi sáng lên kiểm tra thì bẫy vẫn chưa tóm được chiếc lông chuột nào. Chồng tôi từng nhờ cả anh thợ xây vườn ở cạnh nhà cũng trèo lên mái xử lý, xua đuổi, bịt bùng nhưng kết quả vẫn là tối tối lũ chuột nhảy van với sự phấn khích ngày càng quá trớn.
Tối qua, tôi tự dưng mất ngủ, chồng tự dưng ngáy, chuột không tự dưng ngừng nhảy nhót, vẫn thác loạn như thường. Tôi ôm gối xuống nhà leo lên giường tầng của con trai dỗ giấc muộn (con trai toàn lên ngủ chung với bố mẹ). Được chừng 30p thì tôi lại lơ mơ nghe tiếng gõ cộc cộc mắng chuột của chồng tôi trên gác vọng xuống. Và tầm 15 phút sau thì chồng cũng chui xuống giường tầng 1 để ngủ cùng con gái vì chuột quấy không ngủ nổi. Vậy là chưa từng có một tối nào như tối qua, chỗ ngủ đảo lộn đến chưa từng có trong đời, tất cả chỉ vì các anh chị đại ca nhà chuột. Chắc sẽ sớm tóm gọn cả hang ổ thôi, chứ không thể để tết nhất sắp đến mà chuột quấy quả quá đáng thế này được.
Đó là chưa kể ở chỗ làm của tôi, bọn tôi cũng đang phải so găng với một con chuột thần đêm đêm ra để lại bao vết chân trên bàn ghế giấy tờ, thậm chí cả sản phẩm tinh chế từ bộ máy tiêu hóa tinh vi của chúng. Rồi tôi cũng thường phải quét những rác vụn mà chúng ngứa răng gặm nhấm rồi vun đầy dưới các gầm bàn. Hôm rồi mấy anh em đặt bẫy giấy keo dính chuột bằng chiếc Chocopice mới mua, sáng ra vết chân chuột còn in mờ trên bẫy mà bánh đã bị chúng khênh đi mất tăm mất dạng. Năm Canh Tý hết rồi, đừng thế nữa, xin đấy!