Tiếng kèn kẹt rất nhẹ, cánh cửa gỗ màu xanh lá cây mộc mạc mở ra. Chó Bill ngoáy tít cái đuôi trắng như bông đón anh từ đầu nhà. Ánh nắng vàng sậm xiên khẽ qua những khóm dâm bụt. Gió thổi hiu hiu trong một chiều thu thanh dịu. Tôi mặc một bộ đồ hoa rất mềm, cười hiền, đón vội chiếc cặp từ tay anh. Tiếng nhạc miên man sượt qua tà áo. Một buổi chiều tràn về như thế ở trong tôi, cùng với anh, làm nên một vùng bình yên sâu thẳm.
… Tôi lách cách bát đĩa trong bếp. Tiếng nước chảy từ nhà tắm vọng ra. Âm thanh của sum vầy vang lên trong không gian nho nhỏ. Bill nhí nhố quẩn chân tôi liên hồi khiến tôi đi lại thật vụng về. Anh bước ra, tóc ướt vung từng tia nước nhẹ xuống sàn. Anh cười điềm đạm, nói với tôi những câu quen thuộc. Tôi cũng đáp lại giản dị yêu thương. Chúng tôi cùng ăn cơm dưới ánh đèn ngọt ấm. Mùi thức ăn thơm trào, từng hạt cơm trắng mẩy tan êm trong miệng.
…. Trên giường, tôi nằm cuộn tròn đọc sách. Cuốn sách đã đi được nửa chặng đường cùng tôi và có lúc tôi đã tan hẳn vào đó chơi vơi. Nhưng thường là tôi hay nhìn ra chỗ anh ngồi, ngắm anh đang làm việc chăm chú, mỉm cười khi nghe anh thỉnh thoảng thốt ra vài câu không rõ nghĩa. Muộn, có lúc tôi trở dậy rót nước cho anh, lặng lẽ chạm nhẹ vào vai anh, nắn nhẹ. Anh cũng im lặng nắm lấy tay tôi xiết chặt…
… Đêm đã lâu, anh vừa đặt lưng được một lát sau cả ngày dài công việc miệt mài. Tôi quàng tay ôm anh vào mình. Đèn vàng chỉ còn một đốm nhỏ như trăng treo cao vời những ngày chớm thu. Cùng với tiếng thở đều đặn của anh bên tai, tôi thảnh thơi chìm vào bóng tối.