Năm nay cảm giác về mùa thu trong tôi đến ít. Có lẽ vì tôi không nghĩ đến mùa thu nhiều như mọi năm. Những bận rộn khiến tôi bớt sự quan tâm dành cho những diễn biến của cái mùa mà tôi thường viết bài ca tụng. Nên nghe nói chiều nay trời sẽ lạnh, trong tôi cứ thấy khác khác. Dù sao cũng đã là giữa tháng 9 rồi. Thời gian còn sớm sủa gì nữa đâu.
***
Vẫn thường trực cảm giác cụt cụt trong diễn đạt câu chữ. Không còn cái thời mà đặt tay lên bàn phím là có thể gõ dăm ba trang không cần nghĩ nhiều. Hy vọng điều đó sớm trở lại, để nối được tôi với quá khứ và cả những hy vọng mộng mơ về tương lai.
***
Thỉnh thoảng nằm mà không ngủ được, tôi tự lục lọi và chọn lọc trong đầu những khoảng ký ức đặc biệt để nhớ. Có khoảng nhớ để gặm nhấm trong bình thản. Có khoảng nghĩ đến vẫn thấy sôi lên cảm giác ân hận hoặc một thứ gì đó tựa như bấn loạn, hốt hoảng. Cho mình rơi vào khoảng tối đó, rồi lại cố gắng thoát ra, cho đến khi cơn buồn ngủ về tìm.
***
Dạo này lại không duy trì được việc đọc. Sách giở được mấy trang lại gấp vào vì thời gian luôn bị ngắt quãng, chia ngắn ra đến mức không đủ để tĩnh lặng mà tập trung.
Bạn bè cũng ít gặp. Còn cái sự thấy một số người trên FB thì đơn giản quá, cập nhật nhau quá, thành ra chả quý hóa nữa. Hôm trước Hằng và Thu qua nhà cùng với chồng, con, thấy áy náy vì cách đón tiếp hai đứa bạn thân chả ra sao. Gặp nhau quá ngắn, chả kịp ôn lại gì, cũng chả kịp kể lể, chia sẻ. Vẫn phải đợi một thời gian rất dài nữa, để đủ điều kiện ngồi quây lại với nhau nói thật nhiều điều. Đàn bà thua đàn ông ở sự rộng rãi về thời gian. Đàn ông có thể dành cả ngày cả buổi khoác vai bá cổ tu rượu nói lăng nhăng. Còn đàn bà, muốn để ra một buổi làm những việc đó, thì thu xếp đủ thứ, hẹn hò từ năm này qua năm khác mà chưa chắc đã thực hiện được.
***
Con đã thực sự bước vào năm đầu tiên của đời học sinh. Mấy bước đi đầu này thực ra chưa được suôn sẻ, do bố mẹ không tính toán kỹ. Hôm qua con chuyển lớp mới, không biết có ảnh hưởng gì không. Nhưng mẹ tin mẹ đã quyết định đúng việc đó. Chưa cần biết thế nào, trước hết con có sẽ có sự thoải mái hơn trong học tập, mẹ cũng yên tâm hơn mỗi khi nghĩ về việc học của con ở trường khi có một cô giáo hiền hậu, có tâm luôn bên con. Điểm số không quan trọng, mẹ chỉ muốn con được sống hồn nhiên, ít áp lực trong thế giới tuổi thơ của con, phát triển đúng với lứa tuổi. Bố mẹ đã đi ngược “quy luật” về việc không cho con học thêm trước nên con sẽ vất vả hơn để theo kịp các bạn, nhưng mẹ tin con sẽ làm được. Con không cần dẫn đầu, con không cần làm lớp trưởng lớp phó. Chỉ cần trong mỗi bài học cô dạy, con vỡ ra được những điều đẹp đẽ về cuộc sống, về “cách làm người” theo những hiểu biết đơn giản nhất của con.
Việc mẹ muốn con viết nhật ký ngay từ khi bước vào lớp 1, lúc chữ con còn chưa thành thạo, là vì mẹ muốn con ý thức được ý nghĩa của từng ngày trôi qua, ghi lại được những diễn biến trong tâm hồn con, những gì con cảm nhận được trong ngày hôm ấy. Sau này giở lại (có lẽ con cũng sẽ có cảm giác như mẹ mỗi khi giở nhật ký ngày xưa), con sẽ thấy bồi hồi lắm, hoặc nghiệm ra được nhiều điều về kiếp sống, sẽ yêu hơn quá khứ của con.
Hôm qua đưa con đến trường, nhìn con lúp xúp trong bộ đồng phục, đi đôi giầy thể thao trắng, một tay cặp, một tay túi quần áo, nhìn thương và yêu không gì tả nổi. Sáng sớm hôm qua, lúc đi trên đường Khương Trung, con la lên bảo với mẹ “con vừa thấy một con chó rán màu nâu, nó nhe răng ra, thương lắm”. Ôi con chó quay, nó nằm chết đơ ra mắt trợn lên giữa nắng gió bụi bặm làm con thương cảm, khiến tôi nhớ đến đứa bạn Chile năm ngoái ngồi sau xe máy của tôi suýt nôn ọe khi thấy một lũ chó quay nằm chất chồng sau lớp tủ kính đối diện cổng chợ Thái Hà. Cảm giác thật quan trọng. Với tôi là quan trọng nhất.
***
Còn về chuyện cửa hàng của bố mẹ, đó cũng là một câu chuyện dài. Trong đó, tiền là một thứ chi phối quá lớn. Vì thiếu tiền nên việc tu sửa để mở một cửa hàng quá cực nhọc. Dù chỉ là 30m2, nhưng mỗi người mỗi ý, tiền không đủ để trang bị tất cả mọi thứ một cách đồng bộ, nên cứ mỗi ngày bố mẹ và cả mấy chị em lại phải đau đầu tìm giải pháp hợp lý để cửa hàng không quá xấu trong phạm vi chi tiêu hạn hẹp. Lúc chi đúng đã xót, lúc chi sai lại càng tiếc nữa. Mong mọi thứ tốt hơn trong thời gian tới, nhất là mẹ có thể ổn định được gia đình với thu nhập từ cửa hàng. Rồi sẽ tính tiếp. Cũng đã mấy năm liêu xiêu, không lẽ cứ liêu xiêu mãi.
***
Hôm qua Nguyên Nguyên lại xuống phòng bố ị bậy. Mình đi dọn, bố lấy khăn thấm xà phòng lau cho sạch. Cái mùi không được khá khẩm của Nguyên Nguyên thải ra làm bố nổi cáu. Con của Nguyên Nguyên đã lớn hơn. 6 chú chó con bụ bẫm, lông đen, mượt, mõm tròn, tai chưa dựng, mắt chưa mở. Những lúc đói, bọn chúng hét ầm ĩ đòi ti. Mà mẹ Nguyên Nguyên dường như vẫn chưa quen với phong thái làm mẹ, cứ nhởn nhơ như ngày con gái. Mẹ tôi cứ phải bế nó vào ổ ấn nó nằm xuống để cho đàn con đói sữa quây vào bú chùn chụt. Hôm qua chó con nóng quá nên bò từ ổ ra nằm la liệt trên sàn nhà. Mẹ tôi lại phải chuyển chỗ nằm cho chúng, tình hình cải thiện hẳn lên vì không thấy con nào kêu ca nữa. Chẳng mấy chốc bọn bé con này lớn, chắc cũng không thể nuôi được hết trên cái tầng 4 nhỏ hẹp. Nhưng mẹ vẫn quyết giữ lại mấy con huyền đề bốn móng với hy vọng giữ được lộc trời cho.