Tôi có thói quen hay ngước nhìn lên những ô cửa sổ. Chúng gợi lại cho tôi nỗi nhớ tuổi thơ mỗi buổi vịn song cửa đợi mẹ đi làm về. Nỗi nhớ ấy cứ say mê không bao giờ dừng lại, vì đi tới đâu tôi cũng gặp những ô cửa, những khoảng vuông vức và đẹp lạ lùng mà bên trong nó chất chứa bao chuyện riêng tư.
Mỗi ngôi nhà có một nét rất riêng không chỉ nhờ màu sơn, mái ngói, hình dáng bao quát mà còn khẳng định được phong cách của mình bằng những khuôn cửa sổ. Cửa sổ, nơi thu ánh sáng vào trong nhà, tạo không khí thoáng đãng cho căn phòng. Cửa sổ, nơi lưu giữ những khoảnh khắc của cuộc sống ngoài kia, nơi liên kết xã hội với gia đình. Cửa sổ, nơi mọi người có thể từ đó nhìn ra ngoài với sự thoải mái và yên ổn, vì mình đang ngồi trong ngôi nhà của mình mà vẫn có thể biết mọi thứ đang vận động hối hả, xôn xao như thế nào. Và cửa sổ không phải chỉ đơn thuần là cửa sổ, nó đã mang trong đó một linh hồn. Nó là con mắt, là tâm điểm của ngôi nhà.
Cửa sổ không đơn giản là thu ánh sáng, không khí mà còn là nơi để người ta biểu hiện nhận thức thẩm mỹ của mình rất rõ. Và với ai cũng thế, cửa sổ đã trở thành nơi đi về quen thuộc vô hình trong tâm hồn. Tôi không thấy mấy ai lại coi nhẹ cửa sổ, ai cũng tìm được ở nó những điều thú vị riêng, sự khám phá riêng và cả những kỷ niệm của riêng mình. Nó còn là tâm huyết với những ai yêu cái đẹp, sự tinh tế, yêu vẻ phóng khoáng của tự nhiên. Có thể ai đó lãng quên, có thể cánh cửa kia im lìm, nhưng cửa sổ không tủi, nó luôn đợi đến một ngày được đánh thức, để được bung ra tận hưởng sự hào phóng của thiên nhiên đất trời.
Tuỳ theo hình dáng, địa thế của mỗi ngôi nhà mà người ta có cách thiết kế cửa sổ khác nhau. Những ngôi nhà thôn quê cửa sổ thường đơn giản và giống nhau theo truyền thống của làng, xã mình. Những ngôi nhà phố có cửa sổ đa dạng hơn và nhiều kiểu cầu kỳ hơn. Càng ngày, người ta càng nghĩ ra nhiều kiểu của sổ phong phú. Người ta trổ những ô cửa đẹp đến bất ngờ, những ô cửa điệu đà với những thanh sắt uốn hình mềm mại, hay những ô cửa kính màu ánh lên những khi nắng rọi. Người thì thích những cửa sổ hiện đại với chớp kính sáng choang, người lại thích cửa sổ gỗ xanh điểm những hoạ tiết kiểu biệt thự Pháp. Người phiên phiến thì xây cửa theo trào lưu một cách dễ dãi, thời nào có kiểu nào thì dùng kiểu ấy, có thểlà cửa sắt, cửa kính, hay cửa cuốn… tuy có đôi kiểu hơi khô cứng nhưng hiện đại và tiện lợi. Lại có những người suốt đời luôn muốn tìm đến vẻ giản dị và thô mộc bằng cách xây những cửa sổ gỗ bé xinh với những song thẳng đều đặn giản dị một màu nâu hoặc xanh lá cây. Những người phụ nữ yêu hoa thường ngày ngày đặt trên đó một bình hoa con con thanh mảnh. Cũng có thể là ô cửa sổ điệu đà với những vạt rèm đưa qua lại theo gió, hay nét sang trọng, cổ kính của cửa mái vòm, hình vòng cung. Người ta nhớ thiên nhiên và muốn tìm cái mềm mại, xanh mướt của cỏ cây cho cuộc sống của mình, vì thế có nhiều cửa sổ cho cây leo bám cành vào những cái song thật hoà nhã. Những ô cửa nhìn ra hàng sấu già, nhìn ra những tán xà cừ trong tâm trạng muốn chia sẻ. Mỗi sáng thức giấc, chạy ra mở toang cửa sổ để đón ánh sáng, đón không khí thanh khiết của một ngày mới. Mỗi đêm mùa thu nằm nghe hương hoa bay vương vất, đêm mùa hạ không ngủ được giữa tiếng ve kêu da diết. Cửa sổ có chuông gió đưng đưa, cửa sổ có mành trúc thanh nhã, hay những chai lọ bận rộn bếp núc đều có vẻ đẹp rất riêng của mình, khiến khách qua đường tò mò muốn nhìn xem cái gì đang diễn ra trong khung cửa kia. Hóa ra những ô cửa con con lại có sức hút lạ lùng đến vậy.
Trên phố cổ Hà Nội, khách đi bộ không thể không ngắm nhìn những ô cửa sổ cũ kỹ, rêu phủ đầy. Những ô cửa ấy luôn có nét quyến rũ có lẽ bởi sự cổ xưa của nó, sự đơn giản mà vẫn toát lên ý tứ thật khó diễn đạt thành lời. Người ta tìm thấy ở đó vẻ đẹp của Hà Nội phố mà không phải nơi nào cũng toát lên được cái hồn kín đáo nhưng mãnh liệt nhưthế.
Bây giờ người ta lại mới cho ra đời loại cửa sổ bằng nhựa. Không biết nó sẽ tồn tại bao lâu, có được chấp nhận không khi tất cả đều đã quen với những ô cửa sắt, gỗ, tre… có vẻ chắc chắn hơn nhựa như mọi người vẫn quan niệm.
Cũng không phải không có những người xem cửa sổ như là một chỗ để của vô vàn những thứ đồ, khi đó nó không còn giá trị đích thực của mình nữa. Cửa sổ đã không còn vẻ đẹp hồn nhiên, bởi áo quần, chai lọ đã choán hết không giancủa nó, sự lộn xộn làm nó lúng túng trong cách thể hiện mình. Thật không đẹp khi vẫn còn những cửa sổ được kết hợp làm chỗ phơi quần áo hay đựng vật dụng. Rồi điều hoà, mạng nhện, phên liếp xuyệch xoạc, rồi dây điện, ống nước chằng chịt, hay cửa gẫy tả tơi,…
Mỗi người hãy biết trân trọng những ô cửa sổ của nhà mình, nó là người bạn quen thuộc, gần gũi đem cho chúng ta sinh khí của cuộc sống. Mắt nhà là đó, mắt phố là đó, lặng im nhưng nói được bao điều.