Nằm ôm mình giữa bốn bề tường trắng, điều duy nhất cô nghĩ về là những giấc mơ.
Những giấc mơ đến với cô đầy ngẫu hứng, phi logic và chắp ghép lại với nhau thành một chuỗi hành động không mục đích. Cô có thể đấm vỡ mũi của một gã đàn ông ngoài đời một câu đối đáp cũng không có cơ hội. Cô cũng có thể đặt môi hôn say sưa một bờ môi xa lạ. Tóm lại cô có thể làm tất cả những gì bộ máy điều khiển giấc mơ muốn (chứ không phải cô muốn). Và thế là đôi lần cô được nếm trải những cảm giác lạ lùng. Nhiều lần thức giấc đón nắng bằng thứ cảm xúc chưa bao giờ có trong đời thực. Bao sớm xôn xao cùng những niềm vui òa sóng. Lắm khi hoe mắt với những mất mát tận cùng…
Dù sao cũng nên sung sướng vì mình được sống nhiều đời sống. Mặc cho những miền sáng tối chen lấn nhau và những nỗi đau có mặt nhiều hơn niềm hân hoan bình lặng.
Sự trải nghiệm cảm giác là trên hết.
Đêm nay cô sẽ mơ gì? Nếu được quyền vượt mặt bộ máy sắp xếp tình huống mơ, cô sẽ để mình được ngủ thật sâu trong một đôi bàn tay ấm.