Anh bảo em viết về anh và hẹn lúc nào đó mở lòng cho em hiểu để em có cái mà viết. Có thể là một câu đùa chơi. Nhưng em thì viết thật, ngay lúc này, khi anh chưa kịp cởi và mở cái gì với em hết. Bởi em nghĩ, khi anh đã chủ động chia sẻ, những cảm nhận tự thân em sẽ không còn nhiều sức nặng. Em thích tự cảm thấy một ai đó bằng cái nhìn thật khách quan, thiện chí. Nếu đợi anh chia sẻ, bài viết của em sẽ giống như một bài miêu tả, một bài phỏng vấn, thậm chí là một dạng bài người tốt việc tốt. Còn bây giờ, nó sẽ chỉ đơn thuần là những dòng cảm nhận mang nặng tính chủ quan. Cũng là cách để anh biết người khác đang nhìn anh như thế nào.
_________________________
Một phiên bản tiến bộ của cựu Tổng thống Pháp Sarkozy. Một góc bụi bặm văn minh của Lam Trường. So sánh xong rồi cảm thấy không chỉ khập khiễng mà còn là vô duyên. Anh chả giống ai cả, anh là anh, một khối lập phương đã bị phá tan, những ô màu tung tóe.
Trong căn phòng hỗn loạn tiếng nói cười của phụ nữ, có cảm giác anh đang thỏa mãn với chính sự ồn ào đó. Anh yêu phụ nữ (không có nghĩa là phụ nữ nào cũng yêu). Biệt danh “5 tiếng” của anh đủ cho thấy anh hứng thú với chuyện ấy như thế nào. Nhưng hình như anh vẫn đang trên đường đi tìm sự thăng hoa mà anh thường mơ mộng. Đi tìm và tìm thấy là hai khoảng cách quá xa nhau. Và hiện tại, anh vẫn luôn cảm thấy thiếu thốn một sự thăng hoa đích thực.
Anh có đôi tai thông minh, cái gáy bướng bỉnh, cái trán sẵn sàng thể hiện quan điểm độc lập, khác thường. Có những lúc môi anh rung lên vì giận dữ. Có những lúc tay anh gấp gấp vào nhau một cách vô thức, hình như là để kiểm soát vội những gì sắp bung ra từ ý nghĩ, như là muốn nói gì đó mà không thể nói được. Có những lúc anh lắc đầu chán nản, cảm giác như những đốt sống cổ quỵ xuống, bất an. Có những lúc anh xoa đầu bày tỏ sự bất lực với đối phương vì những thứ không đồng nhất trong quan điểm. Có những lúc thế này, có những lúc thế khác. Có những lúc nhạt nhẽo, có nhiều khi đặc biệt.
Anh đặc biệt đẹp trai mỗi khi mái tóc được những đường kéo sắc lịm xượt qua. Lúc ấy, trông anh trẻ trung, tươi mới, sạch sẽ và sinh động hơn. Nụ cười vén lên hình chữ V, có lúc biểu lộ sự đồng cảm, thân thiện, có lúc lại là châm biếm, bất mãn, buông xuôi. Nếu là vui, vệt cười sẽ đọng lại lâu hơn trên gương mặt, kéo theo những nếp gấp li ti nơi đuôi mắt, như chiếc thuyền máy đã vụt qua một vùng nước lặng khá lâu, vẫn để lại phía sau những vệt dài chưa thôi xao động. Khuôn miệng khi cười giống hệt những chú chim bay được vẽ tối giản trong tranh minh họa của sách giáo khoa cấp I. Chim vẫn bay, nhưng không phải anh lúc nào cũng cười.
Nhiều lúc anh trở nên u ám như những cơn giông chiều tháng 6. Lông mày cau lại. Mắt kéo xuống hình dấu huyền. Hai tay khoanh vào nhau bí bít. Giầy không buồn xỏ. Mặt không buồn lau. Đầu ngả ra ghế sau, chân gác lên ghế trước. Mặc kệ nắng xói sau lưng, điện rọi trên đầu, màn hình máy tính đong đưa trước mặt. Mặc kệ hỏi han, phớt lờ thực tại. Anh như một thế giới, thế giới không ai được bước vào, không ai có thể tưới tắm cho cây cối xanh tươi trở lại. Chỉ có anh, anh sẽ chủ động hồi sinh theo những diễn biến trong tâm hồn mình, khi đã nguôi ngoai, khi đã thỏa hiệp và thu xếp lại.
Anh cũng đặc biệt cuốn hút trong những chiếc sơ mi kẻ sọc, màu mè sắc nét. Những chiếc sơ mi cổ dựng, gáy áo còn chưa dính mùi người, dễ dàng dụ dỗ các bà các cô thốt lên những câu tán tỉnh trơ trẽn. Danh sách sơ mi tiếp tục nối dài trong ô tủ nhà anh. Để đổi lại những lời khen và những ánh nhìn ngây dại, anh sẵn sàng tiêu pha nhiều hơn thế.
Anh đang cảm thấy có những cơn sóng đập ồn ào trong chính mình. Con người tĩnh lặng của anh dường như đang bị xáo trộn mạnh. Và anh sẽ phải thú nhận rằng anh đang có những bất lực không thể giải quyết. Anh mâu thuẫn. Anh tầm thường. Anh cao thượng. Ở anh có đầy đủ tất cả các sắc thái. Những ô màu của khối lập phương, anh cố gắng ráp nối chúng để trở về nguyên bản, thuần tuý, nhưng anh tạm thời thất bại. Anh vẫn phải tiếp tục xoay, xoay, dù có thể nó không bao giờ lành lặn lại. Động tác xoay đó đem lại cảm giác lừa phỉnh rằng anh đang đấu tranh, đang nỗ lực đưa mình đi đúng hướng, dù đôi lúc anh cũng hoang mang với hướng đi chính mình đã chọn.
Anh sống bản năng. Anh dễ buồn, dễ thất vọng. Anh vừa đàn ông mạnh mẽ lại vừa trẻ con yếu đuối. Anh vừa lạnh lùng lại vừa say mê. Trong anh chứa đầy đủ các cung bậc cảm xúc. Có lúc anh cảm giác bị tổn thương, rồi anh thu hẹp anh lại, khép chặt sự thân thiện. Có lúc anh tỏ ra bất cần, anh buông xuôi, anh mặc kệ, anh vô trách nhiệm với chính anh, anh quay lưng lại với cả những yêu thương từng nâng niu, yêu dấu. Anh vừa cố gắng lớn lao vừa cảm thấy thèm được vuốt ve, muốn được ai đó thực sự nắm bắt trọn vẹn mình. Có lẽ nhiều lần anh đã thực sự mong có được một bờ vai mềm mại để tựa vào, không nói gì cả, chỉ để bình yên. Không nói không có nghĩa là không hiểu. Đôi khi sự thấu hiểu đến từ ánh mắt và những cử chỉ nhỏ bé. Có lúc anh ngồi trong đêm tối, im lặng, hút thuốc. Mặc cho khói thuốc quẩn quanh quấn lấy sự im lặng, anh cảm thấy dễ chịu trong cô đơn. Nhưng đôi khi, anh cũng phát điên vì cái sự im ắng đó không tìm được người phá tan, hoặc người phá tan lại là người anh không mong đợi. Có lúc anh trở nên tàn nhẫn. Anh khiến nhiều người lầm tưởng về mình, anh không ngán, cứ để họ nghĩ thế, một sự tàn nhẫn cố ý.
Nhiều lúc anh thấy run. Run vì mình đang đấu tranh với chính bản thân để vượt qua sự hèn nhát và nói những điều chính trực, đáng kể với xung quanh, hoặc cứu vớt xung quanh. Khi nói xong, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn và thầm nể phục mình. Anh tự tin dần lên sau những phen như thế, nhận ra rằng mình có thể làm những điều to tát hơn, nói những điều thắng thắn hơn. Nỗi sợ hãi vơi dần đi. Anh đang lớn. Nhưng cũng có lúc anh khúm núm lạ thường, không giống anh chút nào. Anh thì không lạ với mình, nhưng xung quanh lạ, vì trong mắt họ, anh là một loại thông biển không bao giờ biết rủ lá. Anh tự biết, anh đâu phải điều gì quá đặc biệt để bơ đi với cách cư xử thông thường mà loài người vẫn dùng để mua sự an toàn và danh lợi. Anh cũng như thiên hạ, anh cần nhiều thứ bình thường, để đi đến sự không tầm thường. Anh chấp nhận có đôi phần mất mát trong lý tưởng, để hòa nhập, nhưng chắc chắn chưa và sẽ không bao giờ chịu hòa tan.
Nhưng anh cũng vẫn tiếp tục dại khờ. Chính vì sự dại khờ đó mang lại cho anh nhiều người yêu thương. Nếu anh tỉnh táo hết, anh đi tận cùng cái sự khôn ngoan mà anh thừa sức đạt được, anh sẽ mất nhiều, nhất là thứ tình cảm chân thành anh đang nhận được từ bao người. Trong đời, nhiều người biết rằng thông minh thì tốt, nhưng khôn ngoan quá đôi khi lại hại cả chính mình. Anh thông minh, rất may là anh không quá khôn ngoan, mặc dù khôn ngoan chưa bao giờ xấu.
Anh tham lam. Anh đang muốn có cho riêng mình những cảm xúc tươi mới, trong đó bao gồm sự rung động, đồng điệu và cuồng si. Anh muốn dâng hiến. Anh muốn hy sinh. Anh muốn đi đến tận cùng. Anh muốn phá tan mọi ngăn cản vô hình. Anh muốn bỏ bê tất cả mọi lễ nghi, khuôn mẫu, quy ước, áp đặt, để được là chính anh cần được an ủi đồng thời là nơi nương tựa. Rồi anh lại đấu tranh. Anh xỉ vả chính anh. Cuộc sống cần mặt nạ, không phải chỉ phục vụ cho những điều giả dối đê hèn, mặt nạ còn bảo vệ cho những cảm xúc yếu mềm muốn bung ra, bảo vệ cho bao nhiêu thứ hình thức ngoài kia anh và mọi người đang cần mẫn gây dựng. Anh nhiều lần buộc phải đeo mặt nạ, lớp mặt nạ bốc hơi buồn bã. Anh cởi mặt nạ rồi lại đeo mặt nạ. Cuộc đời là những lần cởi – đeo liên tiếp. Anh buộc phải chấp nhận thực tế này.
Anh yêu cái đẹp. Anh bao la. Nhưng anh không phải dễ dàng sâu sắc với một ai đó. Và khi đã thấm rồi, anh lại dễ chết chìm trong nó, đầy tự nguyện và sẵn sàng chịu đựng tổn thương. Anh âm thầm gặm nhấm nó, vì biết có cả những nỗi đau mang vị rất ngọt ngào.