Trưa ngồi đọc blog của “Góc phố nhỏ” (của Mai Linh), một góc phố nhỏ dịu dàng, tinh nghịch, tinh tế, đáng yêu.
Tôi và em không có liên quan gì nhiều, nhất là bây giờ chúng tôi chẳng làm cùng nhau nữa. Cuối cùng thì tôi và em, chẳng ai còn ở khoảng sân đầy nắng ấy nữa. Mỗi người đã đi theo một con đường, có lẽ khó gặp lại nhau. Giờ mới thấy cái blog này quý quá! Dù chẳng thấy nhau đời thực cũng biết nhau đang còn sống và nghĩ thế nào.
Nhiều lúc nghĩ về em tôi thấy sợ, vì tự tôi biết trong mắt cô ấy mình là người phường chèo, sến đặc, nói nhiều, tư duy kém… đại loại thế. Nhớ lại cái quãng sinh hoạt thanh niên lại càng thấy sợ. Đã lôi em vào những mớ rối rắm, cũng như lôi chính mình vào những cái hình như chưa phù hợp… Đã qua hết rồi, nhiều lúc quên bẵng để cười nói với những niềm vui mới. Nhưng những điều ngày xưa lúc đẹp, lúc buồn chắc chắn không thể mất đi. Nếu tôi có quên thì có thể em đôi lúc nhớ hoặc những người khác nữa cũng có mặt trong khoảng ký ức ấy sẽ thay nhau lục tìm.