Rồi em sẽ thấy có những tầng sâu sâu, thuộc về một thế giới khác em chưa biết nhiều ở chị. Cũng như việc chị nhìn thấu tim gan em dù không cố tình. Nó khiến chị nghĩ nhiều về em, cảm giác của em, sự bối rối của em đối với sự rung động mong manh em đang có. Nó khiến chị không thể cầm lòng mà mạnh dạn mở lời với em, và để em tuôn trào câu chuyện. Còn việc của chị là lắng nghe, chia sẻ.
Chị sẽ không lợi dụng sự tin tưởng và đang muốn giãi bày của em để làm gì khiến em mất mát niềm tin. Chị thực sự muốn là nơi tin cậy để lúc em mềm lòng còn có chị ở bên em nói vài điều sáng suốt của người ngoài cuộc. Cô bé láu lỉnh, sắc sảo là em đã thành một người phụ nữ nhỏ bé, yếu đuối trong mắt chị. Cảm xúc thật là kỳ diệu, nó khiến người ta nhạy cảm và đáng yêu hơn. Chưa cần biết đó là cảm xúc với ai, đúng hay sai, với chị, những gì thuộc về cảm xúc chị sẽ không vội vàng phán xét.
Em hỏi chị làm cách nào để kìm nén, để kiểm soát, để dừng lại. Chị bảo khó, mà thực sự là khó cho em vào lúc này. Càng cố nén em sẽ càng muốn bùng lên, muốn phiêu lưu, muốn thả trôi cảm xúc. Càng muốn dùng lý trí áp đặt em sẽ càng bất lực với những ám ảnh, những giấc mơ. Muốn chối từ đồng thời cũng muốn tiến đến, muốn rời xa đồng thời lại muốn khám phá. Nhưng hãy chiến đấu, hãy tiếp tục phân vân, đặt câu hỏi, lật các lớp lang trong sâu thẳm mình để phân tích và lý giải, để nhẹ lòng và để không có gì ân hận về sau. Cuộc đời không ai nói trước được, mình cứ cố hết sức cái đã. Em có thể có một góc riêng, một sự đồng điệu để cảm thấy niềm vui nhân lên mỗi ngày. Còn việc em làm cho cái góc đó rộng hay hẹp, nằm yên hay lớn dần lên là việc chỉ có em xếp đặt, điều chỉnh được.
Tim còn loạn nhịp nghĩa là em còn khát khao. Con người còn khát khao là còn thật sự sống. Không phải kiểu “gần như là sống” mà cái ông Đỗ Phấn nói, là điều đáng mừng. Cuộc đời ngắn lắm, được trải qua nhiều cảm giác cũng là một may mắn, cô bé ạ!