Chúng ta quen nhau từ lớp 9 thì phải. Tôi đầu tiên biết đến bạn là qua ảnh của cô bạn thân cùng lớp hay cho xem. Bức ảnh bạn đứng ở biển cùng các cậu con trai khác. Ảnh tuy không rõ nét nhưng tôi thấy được bạn đẹp trai nổi trội và trông rất hiền lành. Tôi thiện cảm ngay từ cái nhìn ban đầu ấy và hiểu vì sao cô bạn mình quý mến bạn đến vậy. Cũng bởi tôi được nghe kể về bạn đầy tai, toàn những lời hay ý đẹp đấy!
Về phần chúng ta, chả có gì đặc biệt, cứ xa xa kiểu như vậy cho đến một ngày. Tôi không nhớ đó là ngày nào… Tôi và Tuyến (phải không nhỉ?) đi đâu đó qua nhà bạn, thì thấy bạn đang ngồi trước cửa hóng gió, thế là được gọi vào chơi. Thực ra không nhớ cụ thể lắm nó là thế nào nữa… Và sau đó mỗi lần gặp nhau trong sân trường, chúng ta gật đầu cười một cái.
Tình bạn chúng ta bắt đầu nhè nhẹ giống những hạt bụi bay trên đường Nguyễn Trãi vào sáng sớm thanh mát. Không ai nói gì, không ai yêu cầu gì, không ai nhân danh gì, không ai tâm sự gì… Thật dễ chịu!
Thực ra ngày đó mục đích gần bạn của tôi là chủ yếu muốn quảng cáo hơn nữa về cô bạn thân đáng yêu của mình, cho hình ảnh của cô ấy thêm lung linh trong mắt bạn… Bạn thì vô tư lắm, hoặc có biết điều đó nhưng muốn im lặng chăng?
Thời gian trôi. Tôi vào đại học. Chúng ta không có nhiều cơ hội trò chuyện hay xây dựng kỷ niệm nhưng vẫn giữ liên lạc thưa thưa một năm đôi ba bận. Có lần bạn ra HN cũng vào nhà thăm tôi. Những lần tôi về quê thì hay ghé vội qua nhà bạn. Hỏi nhau dăm ba câu, cười với nhau vài cái, rồi lại về. Chỉ giản dị vậy và luôn nhẹ nhàng như vậy. Những đường phố cũ dần nhộn nhịp thêm. Những cây cũ nay già thêm. Còn tình bạn chúng ta thì vẫn thế!
Nhớ nhất có lẽ là lần bạn đi tiễn tôi trong chuyến tàu 12h ra HN. Chúng ta còn đi qua công viên Lam Sơn dưới bầu trời đêm. Đôi lúc tôi cứ hỏi, một người bạn không thân thiết gì với mình sao có thể tận tình đến thế? Biết là bạn làm chỉ vì muốn làm vậy thôi, biết bạn không nghĩ gì nhiều…
Gần đây nhất gặp bạn là hơn một năm trước, khi tôi về họp lớp, 6/6. Trên đường đi mua cặp cho con trai Tuyến, tôi ghé qua xem bạn giờ ra sao. Bạn vẫn ở đó, vẫn cười hiền như vậy. Nhìn thấy bạn là thấy đời quá đỗi bình yên. Những phố phường những gương mặt dần trở nên xa cách với đứa con xa quê. Nhưng cứ qua nhà bạn, lại thấy tháng năm cũ vẫn còn đọng đâu đó rất gần.
Thỉnh thoảng bạn like fb hay gửi icon cười vui vẻ trong những bức ảnh tôi up zalo. Hôm nay bạn gọi qua messenger fb, nói vài câu. Cả hai bảo HN và TH đều mưa đấy! Rồi tôi bảo, thực ra tôi chả hiểu gì bạn, chỉ biết bạn đẹp trai và là người tốt thế thôi. Chúng mình thống nhất: hai điều là quá đủ rồi.
Phi nhỉ!