Hà Nội ban sớm

Đưa bạn đi qua những con đường ban sớm. Hà Nội lành lạnh. Đèn đường còn thắp. Những hàng quán còn im hơi. Hà Nội thoáng đãng. Không còi xe inh ỏi. Không tắc đường ngột ngạt. Bạn bảo: Lắng tai nghe xem có tiếng kỷ niệm rơi lộp bộp trên đường…

Hồ Gươm sương mờ. Những bước chân đều đặn thể dục. Tràng Tiền xôn xao người người chia báo cho một ngày mới đầy ắp thông tin. Giáp Bát vẫn quen thuộc những chuyến xe đến và đi không bao giờ kết thúc. Nhiều xe đạp xe máy chở rau củ vào thành phố. Một chiếc xe máy của ai không may đã nằm dưới bánh ô tô. Rau vẫn tươi non. Mà người thì…

Hà Nội ban sớm. Bạn và mình thi thoảng mới nói một câu. Vẫn thế. Cùng im lặng để cảm nhận hơi thở cuộc sống. Mình lại rẽ ngang cho ý nghĩ về hiện tại giữa lúc mạch chảy đang là quá khứ. Một chút nhoi nhói nhẹ nhàng như mũi kim châm. Đi qua trường Bách Khoa, bạn bảo: Những hàng quán quen nơi mình thường ngồi vắng thật rồi. Mình cười: Chắc họ mở quán cà phê lớn.

Lâu lâu mới ra khỏi nhà lúc 5h sáng. Thấy ngày dài hơn. Mà cuộc đời cũng được kéo thêm ra cùng kỷ niệm. Ký ức đôi khi có thể mang lại cho mình niềm vui thực tại. Và cũng thường xuyên nó khiến cho thực tại thêm u ám. Thôi hãy gắng nghĩ nhiều đến những phút giây đẹp đẽ, để thực tại là bài tình ca sáng trong.

Bạn giờ khác hơn. Gắn liền với những chuyến đi Bắc – Trung cùng nỗi lo cơm áo. Có cầm guitar thì cũng thoáng chốc mà thôi. Về thăm mẹ, thăm em một lát rồi lại đi ra với cát sỏi và sổ sách tiền nong rắc rối. Duy có sự im lặng điềm đạm của bạn thì vẫn thế. Vẫn y nguyên như ngày nào hồ Đắc Di trăng sáng, hai đứa ngồi trên vệ cỏ trêu đùa “trăng làm dáng soi gương”.

Published in: on 27/02/2009 at 4:18 Chiều  Comments (3)  

Đóng cửa để nghe tiếng gõ

Lâu rồi không cảm giác được ai gọi. Tiếng gọi trong mơ hay tiếng gọi giữa đời thực nhộn nhạo. Lâu rồi cứ mở lòng ra rộng rãi. Để cảm thấy thênh thang những vòng tay. Nhưng, chiều nay mệt. Muốn được đóng cửa như đóng khuôn cửa gỗ nhà mình vậy. Chỉ có căn nhà này mình mới được quyền đóng mở tự do. Rồi muốn nghe tiếng gọi: TD ơi! Muốn cảm thấy được cần như ngày xưa bạn bè thân thuộc gọi mình từ dưới vỉa hè nằm gối tay lên con đường nhỏ, còn mình thì nghe tiếng vọng vang từ lan can tầng 2 khi ngó đầu xuống. Rồi vớ chìa khóa chạy một mạch chân đất trên những bậc thang, mở cửa, tươi cười.

Lâu quá rồi không nghe thấy tiếng gõ cửa. Lúc nào cũng là điện thoại. Ngay cả qua nhà thì cũng hẹn trước và đến nơi thì nháy máy cho khỏi phiền mọi người trong nhà. Ai tiếp khách người ấy. Đến lẳng lặng. Ra về im hơi. Độc lập, riêng tư mà hình như thiêu thiếu những tiếng chào mời thân thiết. À, thực ra cũng chào, nhưng xong cái rồi thôi. Xã hội mới và những nền nếp mới. Không phải tại gia đình mình. Chỉ tại những thói quen của mình mà thôi.

Lâu rồi thấy xa rời hoa lá. Chẳng có bình hoa nào trong căn nhà luộm thuộm. Sự ăn ở tạm bợ hiện nay khiến mình chẳng muốn chăm chút lâu. Đâm ra thành lười, thành đoảng. Không như xưa mấy, không kỹ càng nhiều. Khác mình quá! Hay cũng chính là mình của hiện tại, không khác, mà rẽ sang một hướng mới. Mong chỉ là tạm thời mà thôi. Và quả thật là thế.

Đóng cửa rồi. Và đã nghe tiếng cốc. Tiếng gõ cửa của những người bạn blog. Tiếng gõ hỏi han. Tiếng gõ không ngạc nhiên. Tiếng gõ nhịp nhịp đều đều lắng lắng. Là vì, đâu chỉ có riêng mình đóng cửa. Khép cửa tâm hồn hay khép cửa những suy tư, mọi người vẫn thường làm khi muốn. Có thể chỉ là muốn nghỉ ngơi. Có thể chỉ là muốn yên ổn dạo chơi. Có thể là muốn được nghe thăm hỏi… Đóng cửa blog, không làm ảnh hưởng đến bước chân ai hết. Không ai phải quay xe máy về với mũ bảo hiểm nặng đầu, với tốn kém xăng dầu. Chỉ là những tiếng nhấp chuột chẳng di rời nhiều trên diện tích mặt bàn bình yên.

Và, bây giờ thì… Mở cửa! 🙂

Published in: on 27/02/2009 at 5:08 Sáng  Comments (6)  

Thà thế còn hơn (*)

Muốn tiếp tục lặn sâu vào im lặng. Để chỉ có thể nghe được tiếng của thiên nhiên đáp trả bằng những thanh âm nhẹ nhàng. Hôm nay mặc một bộ quần áo thời tiền sử, phản ánh một tâm hồn thiếu năng động. Hay chính là sự mong manh, yếu đuối của con người mình nhiều khi đã muốn buông quăng bỏ vãi từ lâu.

Lại có cảm giác muốn hụt hơi. Mặc dù ngủ đủ giấc. Mắt muốn nhắm nghiền lại. Chỉ muốn thở thật đều, nằm co chân đọc sách, chẳng phải lo hoàn thành bài vở, hay những gánh nặng không đâu đang ì xèo nhắc nhở.

Bước chân trong khuôn viên đầy ánh sáng – chốn đi về thân thuộc, thấy phía trước hiện ra những đợt sóng trắng đang chuẩn bị ào tới cuốn xô những dấu vết đã qua còn vương lại. Thế thôi, cuốn hết đi sóng nhé!

Thà thế còn hơn. Thà là như thế. Đổi lại mình sẽ có cảm giác thanh thản. Cảm giác mình vô cùng cần, vô cùng muốn nhắc đến trong nhiều quãng thời gian của đời sống. Muốn nhận về mình những nỗi buồn thân thuộc, những yên lắng dịu êm. Mình thế nào chẳng được. Quen rồi. Và cũng muốn thế. Thà thế còn hơn.
__________

(*) Cụm từ của So’ng.

 

Published in: on 26/02/2009 at 10:00 Chiều  Comments (4)  

Một mình với bình yên

Thời gian này tôi thích cảm giác một mình. Lâu rồi cứ hội hè đình đám. Rã rời cả người. Đến khi một mình thấy dễ chịu kinh khủng. Nói cách khác, cô đơn tuyệt vời đang ở thời điểm thăng hoa.

Trời lây rây mưa bụi, như mùa xuân đang trở lại những ngày đầu thay đông chiếm hữu bầu trời. Cơn lạnh vừa đủ cho áo khoác và khăn mỏng tang bay trên đường. Rẽ trái. Ngõ vắng. Quán vắng như chưa bao giờ vắng thế. Có mỗi một mình. Tưởng như quán là nhà mình. Như mình ở nhà vào ngày mọi người đã đi làm hết cả.

Gió thổi lật phật những chiếc lá treo bên song cửa. Viết một mạch hai trang giấy khổ lớn những sắp xếp cuộc đời ngổn ngang. Cứ làm như viết ra được thì sẽ làm được ngon lành như vậy. Thôi thì cứ sắp xếp, dù sao cũng còn đỡ hơn để nó trôi loạn xạ trong trưa vắng dở dang.

Cà phê hơi ngọt, thơm và nóng. Tiếng lao xao của những chiếc lá vạn niên thanh hòa với tiếng ấm nước đun bếp than đang sôi ùng ục. Mùi thức ăn tỏa ngào ngạt. Mở cuốn sách “Tiếng hát những người đi tới” đọc những dòng phản chiến sôi sục căm hờn trộn với nỗi khổ đau cùng cực của nhà tù Côn Đảo những ngày đã xa. Thấy mình sung sướng quá, mà nhạt thếch làm sao. Loanh quanh luẩn quẩn với những triết lý suông tẻ ngắt.

Rồi lại phở một mình. Hồ Gươm mưa phủ một làn bụi mờ. Hàng Khay lặng lẽ hơn nhiều ngày nắng. Tất nhiên quán chẳng mảy may can hệ, vẫn rất đông.

Nghĩ một chút đến thế cuộc. Chiêm bao một chút đến tương lai nhiều trông đợi. Và hiện tại, như bức gương trong, đang rõ mồn một những cơn thô bạo của quá khứ xộc tới. Tuy nhiên, không thấy bão bùng. Chỉ cảm giác về nỗi bình yên trải dài như con đường của những buổi chiều lững thững loanh quanh phố.

Nếu có thể, thì cứ bình yên cho hết bình yên…

Published in: on 26/02/2009 at 5:31 Sáng  Comments (5)  

Im lặng

 
Muốn im lặng. Sau những rối ren hỗn loạn, chỉ muốn im lặng thật lâu.

Thở dài. Rồi lại hít thở thật sâu. Tạm gọi đó là thanh lọc tinh thần.

Chiều nay muốn xuống Nhạc Tranh một mình.

Muốn viết một cái gì đó dài hơi. Dẫu chỉ là cho riêng mình thưởng thức. Sẽ bắt đầu từ đâu đây? Có thể là từ bước nhảy chân sáo trên vỉa hè ngày tung tăng đến trường tiểu học. Có thể là giọt nước mắt rơi trong một đêm u uất nén tiếng nấc nghẹn ngào. Hay mở lời bằng tiếng tim đập thình thịch lần đầu biết nhớ nhung??? Kiểu gì cũng được. Thì cứ bắt tay đi. Muốn thế nào viết thế ấy.

Muốn im lặng. Để lắng rõ tiếng 7 luân xa trong thân xác đang quay từng hướng khác nhau, chậm nhanh nhanh chậm. Rồi thấy yêu cái hình dáng này hơn với từng nếp nhăn đang ngày ngày xếp đống.

Muốn im lặng. Để ngẫm nghĩ lại những điều đã qua. Đã từng khiến mình nghẹn ngào hay hoang hoải. Rồi thản nhiên cho rằng, tất cả buộc phải thế. Chả khác được đâu. Vậy thì cứ chấp nhận và tiếp tục sống cho thỏa.

Muốn im lặng. Ngắm nắng trong chiều. Từng sợi nắng nhè nhẹ buông lơi.

Rồi thì im lặng. Để thấy rất bình yên!

Published in: on 23/02/2009 at 8:44 Chiều  Comments (6)  

Thời khắc

Cô đang nghĩ, đâu là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời cô – cho đến lúc này? Nghĩ mông lung để có chuyện mà nghĩ chứ không ngó ngàng đến câu trả lời. Nhưng rút cục câu hỏi đó cứ ám ảnh cô mãi. Cho đến khi hoàng hôn đã dát vàng ruộm hàng xà cừ. Và gió đã nhuốm hơi lạnh tan về từ bãi sông kia.

Có thể là bãi biển đêm trăng sáng tay nắm tay rộn ràng? Có thể là sóng dội vang và tấm lưng vững chãi cõng cô trên thảm cát? Hay chính là phút giây quay trở lại với tình yêu tưởng như đã vỡ tan? Hoặc nụ hôn đầu bên bức tường rêu toòng teng những lốp cao su làm nhân chứng?… Càng nghĩ càng miên man những kỷ niệm ào về. Như gió mùa thu thổi từng hàng dài trên phố trong nắng chiều thắp vội. Bật cười một mình. Nghĩ ra rằng sao phải chọn một thời khắc hạnh phúc thôi. Trong đời sống một con người nếu có nhiều thời khắc hạnh phúc đến nỗi không thể chọn được cái nào hơn cái nào, chả phải cũng là may mắn?

Mỗi khoảnh khắc hạnh phúc thường mang đến cho cô những cảm giác nghẹn ngào cay cay sống mũi. Từng cung bậc khác nhau tạo nên những tầng cảm xúc khác nhau. Có chăng giống nhau một điều là tim đập vô cùng mạnh mẽ.

Sau khi cô cưới chồng, những phút giây như thế vẫn hiển hiện thấp thoáng quanh nồi niêu xoong chảo, song hành với đôi ba cuộc cãi vã con con. Lúc cô có con, những phút giây như thế vẫn thương cô mà tìm đến. Có êm đềm hơn. Hình như có muốn yên vị hơn. Là cảm xúc của một người đã có con. Rõ ràng cũng khác. Đằm lại. Lẩn vào trong.

Hiện tại, những phút giây đó còn đến. Nhưng nó đến từ thiên nhiên. Chính xác, nó đến từ nắng gió và cây cối. Đến từ những vẻ đẹp tự nhiên trong cuộc sống cô đang trôi qua. Cô khẳng định chắc chắn rằng, cảm xúc do thiên nhiên mang lại mãnh liệt không kém gì cảm xúc của con người trao cho. Sự hồn nhiên và trong trẻo, vẻ đẹp nguyên sơ, những mộc mạc không tì vết âu lo, hay cả những nỗi buồn tỏa ra từ sương khói… mang trong mình từng chi tiết đủ khiến cô say mê. Thế là đủ. Ít nhất trong thời điểm này. Khi cảm xúc do con người đem lại là phù phiếm quá! Có thì vẫn có. Nhưng ít đến mức cô thấy rất hoang mang.

Published in: on 22/02/2009 at 7:55 Sáng  Comments (5)  

Nhè nhẹ thế thôi

Rõ là thế! Những ngày lạnh giá đã trở lại bên song cửa. Quàng vội chiếc khăn kẻ sọc vào vớt vát chút ấm áp đang xa dần nơi đây. Sự yên vắng cũng cùng lúc kéo đến với cơn lạnh tất yếu sau những ngày nắng đẹp. Lộc vừng bắt đầu điệp khúc lá rơi. Vàng cả thảm trên mình phố.

Nếu có thể duỗi những sợi tóc này ra cho thẳng theo cái cách ngày xưa em vẫn làm, thể nào cũng trẻ trung hơn đôi chút. Tuy cái sự kéo co cố tình ấy có làm cho mái tóc hiện trạng của em bị tổn thương ít nhiều. Thực ra cũng chẳng có lý do gì nghiêm trọng. Chỉ là cảm giác muốn thay đổi nhè nhẹ. Ít ra là vào lúc này, khi chiều đã trộn vào đêm. Lẩn khuất.

******************

Gõ cộc cộc

Giày tím ngại ngần sau cửa

Ngày trở gió

Lộc vừng vàng đổ lá bên song

*

Cả những trông mong

Hay nhớ nhung diệu vợi

Đã thảnh thơi than thở

Yên lắng nước hồ thu

Nhẹ tênh như chưa từng có bao giờ

*

Co chân trên đệm đọc từng trang truyện

Lạc rang húng lìu hay bim bim ngon tuyệt

Cà phê nhiều sữa hay trà không đường miếng

Chăn kéo tận cằm và gối nép sau lưng.

Published in: on 21/02/2009 at 4:46 Sáng  Comments (2)  

Cây nhổ giò

Nếu gà trống choai nhìn thấy những cái cây mọc thành hàng trên phố phường mùa xuân, gà cũng sẽ cảm thấy một sự đồng điệu tuyệt vời không khiên cưỡng.

Cây đã trổ những chiếc lá non nõn nà sạch sẽ. Mùa xuân vẫn hiện hữu quanh đây. Những thân cây cao nghều vươn thẳng lên nền trời xanh thẳm đón ánh sáng thênh thang quanh mình bằng sức sống tràn trề tươi mới. Lá cây không xum xuê đậm-thẫm-già dặn như cây trong mùa hè. Mà mọc từng nhúm túm tụm vào nhau. Rồi lại trống ra một khoảng. Rồi lại quây tụ lại một khoanh. Cuối cùng thì cây ra một hình dáng của chú gà trống choai mới nhổ giò với những chiếc lá như những chiếc lông mườn mượt lất phất bay trong gió.

Từ chuyện cây rồi nghĩ sang chuyện đời. Thấy cuộc sống diệu kỳ, sự sống quá đẹp đẽ. Mà cây cũng như con người đang mải mê trong hành trình đi tìm hạnh phúc đích thực cho mình. Mỗi cây có những tư thế, lối thể hiện riêng. Ngả nghiêng cố ý. Xiêu vẹo vô tình. Gà gật nghỉ ngơi. Núp một tay tránh nắng. Giang hai tay đón gió. Cưu mang những tầm gửi yếu mềm. Thủ thỉ với những dương xỉ hồn nhiên. Ngả xuống lòng đường trò chuyện với đá sỏi. Vươn cao kiêu hãnh tán tỉnh từng đốm mây hồng…

Thời gian như sợi chỉ bền. Cây ngày một lớn. Cây ngày một trưởng thành. Và những chú gà trống choai rồi sẽ mọc đầy lông mướt. Sự tròn đằm thật đáng mơ ước đối với những chiếc lá non. Nhưng cây biết chắc rằng, khi lá cây đã thẫm xanh lại, dẻo dai, dày dặn vào mùa hè nóng rẫy, cây vẫn sẽ nhớ lắm những ngày thân thể nhổ giò loằng ngoằng, lá cành thưa thớt lông măng.

Published in: on 18/02/2009 at 1:07 Sáng  Comments (2)  

Mùa lá bay

Lá liệng xuống chân khi đang ngồi trên phố Quang Trung ngắm nắng. Màu lá vàng giòn rã như tiếng tu hú gọi hè. Màu của quả mơ mìn mịn nhung. Màu của xoài thơm thuôn thuôn mình dài. Màu da của trái cam tròn mẩy từng đốm mòng mọng cay cay mắt. Màu của đu đủ chín xôn xao. Màu của chuối lành trứng cuốc mát lịm…

Lá mùa này bay nhiều. Lá xà cừ theo nhau thả từng đàn xuống mặt đường phẳng lặng. Từng tốp lá vải cũng đườm đượm luyến lưu buông mình vào cỏ vắng. Lá sấu miên man trong cơn mơ màng rớt rơi lửng lơ vào kỷ niệm. Tiếng rào rào của lá lúc bay va vào nhau, va vào bụi bặm, chạm xuống lòng đường, nếu lắng kỹ, nghe thật vang rộn. Mùa của lá xum họp với đất hay mùa của những phút lá chia lìa cây? Lá rụng mùa xuân. Đâu phải lá nào cũng thế!

Trong hành trình bay lơ lửng giữa bao la gió ngát, lá nghĩ gì? Nghĩ về những ngày còn xanh mũm mĩm bám chắc vào thân cành khẳng khiu mà thả hồn cùng mùa hè năm trước. Nghĩ về những xào xạc hân hoan khi đón gió mới chớm từ lúc thu sang. Nghĩ về nỗi giá lạnh của đông vừa cô đơn vừa kiêu hãnh héo hắt gầy. Nghĩ về khói hương thơm tho xuân thì đào mai trổ nụ… Nhưng hiện tại, xuân sắp giã biệt, những cuống lá sẽ khô, mình lá sẽ quăn, và gân lá sẽ nâu lại theo từng đợt nắng mới thắp. Rồi sẽ còn mỗi cuống và gân, theo nhau chui vào những bao tải về đốt bếp chiều. Hay những cuống và gân ấy sẽ leo vào từng xe rác muộn ào xuống bến bờ quạnh hiu?

Mùa lá bay. Lòng cũng thấy phiêu du như lá. Cũng vàng ươm sắc thời gian. Cũng nhạt phai những huy hoàng. Cũng xào xạc từng yêu dấu. Cũng trôi chảy giữa những đợt gió tràn trề. Mưa lá. Lá đổ. Hà Nội mùa lá bay.

 

Published in: on 17/02/2009 at 12:59 Sáng  Comments (6)  

Hạnh phúc buồn

Ánh mắt hắn vằn từng tia đỏ rực. Như dáng chiều cồn cào khát khao nắng của một ngày gần qua. Hất tung đôi giầy nhàu ra khỏi hai chân tê tái mỏi, hắn mong cầu được ngâm chân vào nước lạnh cho tan cái co rút tả tơi đang hành hạ. Cả lũ chim đang vô tâm cãi vã trên đầu kia nữa, cũng chẳng thế hiểu được sự khó chịu điên cuồng của hắn. Những cánh hoa quăn tít trên mặt bàn xám xịt, hoang mang sau cơn chia rời sự sống vừa xong. Chiều rụng hẳn. Khói bếp nhà ai đang quấn vào từng nếp tường rêu. Hắn thèm hơi cơm nóng hổi. Mùi thịt rang cháy cạnh. Bát canh suông ngọt lành. Nuốt nước bọt ừng ực rồi lại thấu hơn cái cảm giác khô cháy cổ. Thiếp đi vào cơn ngủ không định trước. Hắn mơ…

Trời chuyển nắng. Sau những cơn giá buốt sụt sùi lê thê, những khóm hoa vàng lại bắt đầu thắm nhụy. Xét cho cùng, hắn chẳng thể hoàn toàn buông bỏ mọi thứ mà lao theo nỗi buồn mãi được. Vẫn có lúc phải vui niềm vui đời sống. Là được ăn ngon, ngắm gái đẹp. Là được nhậu nhẹt cùng chúng bạn thỏa thuê. Là được vác cái xác to uỳnh này đến căn nhà thanh bình bên lòng sông vắng, rồi ngồi yên đấy mà buông câu. Thì thế, đàn ông mà. Có phải lúc nào cũng ủy mị được đâu.

Kỳ thực cái nỗi buồn mà hắn phải mang vác trong chừng ấy năm cũng không hẳn quá nặng nề. Nhiều lúc chính cái buồn phiền ấy lại cho hắn thêm nhiều cảm xúc để mà sáng tạo miệt mài trong từng cơn điên loạn ngợp ngời đay nghiến. Dù cảm thấy như là phù du hình dáng, thì vẫn còn đó nỗi đau thật, khát khao thật, đợi chờ thật. Người con gái tóc dài như một cụm mây đỏ đến thoáng chốc trên bầu trời trong lành rồi lặn sâu vào sau dãy núi biếc xanh, đi tìm buồn vui mới. Đằng đẵng tháng năm trôi. Quá nửa đời người. Lau mọc um tùm trên bãi bờ kỷ niệm. Mà từng con côn trùng bên rặng cỏ rối vẫn mải mê kiếm chỗ di trú dài lâu.

Nàng có đôi lần trở lại sau ngày tạm biệt buốt giá. Nhưng sự trở lại đem đến nhiều thất vọng cho hắn. Bởi nụ cười đó không còn say mê. Sự tươi sáng của cụm mây đỏ tự lúc nào đã trở nên chói gắt, thấm đẫm hoang vắng xanh xao. Cà phê đặc mấy cũng vô tác dụng. Đêm chong chong trừng trừng con mắt thức. Trái tim như cuộn len xù, quấn qua quấn lại dưới bàn chân mèo nghịch dại. Quang quẻ tiếng chão chuộc kêu từ đám lau lách sau nhà.

Cho đến lúc này, hắn vẫn chưa thể thoát ra được nỗi buồn sâu đắm đuối. Và chỉ còn biết lặn ngụp trong đó như một con thú khát dò dẫm dưới lòng đêm. Dù cho nỗi nhớ đó đang đày đọa hắn, hắn vẫn cứ cho là hạnh phúc. Hạnh phúc đôi khi có cả trong những nỗi muộn phiền.

Published in: on 16/02/2009 at 8:32 Sáng  Comments (7)  

Trà đắng

Cái khoảng thời gian sống trong “mật ngọt” quá lâu cho đến khi gặp trà đắng. Để rồi thấy bẽ bàng, ngây đơ ra khi nghe những lời quá thẳng quá thật. Lời thẳng thật đâu phải dễ nuốt. Nghẹn ứ. Hoang mang.

Nhưng dần dần thấy ấm áp lạ. Thấy dòng máu trong mình đang chảy dạt dào tựa tiếng suối vang từ rừng vắng. Lời nói thật như mũi dao sắc cứa vào thịt da nhưng chỉ cảm thấy ngọt ngào như vết xước của đôi bàn tay nồng yêu dấu gây ra trong một đêm ân ái nào.

Miên man trong những sự thật được phơi bày. Bóc gỡ từng nút từng nút một những mối dây tơ vướng víu bao lâu nay cố tình phủ nhận, quên lãng. Thấy ngổn ngang những xác thân quá khứ lửng lơ trôi trên dòng sông ký ức. Sự thật là đây thôi. Sợ hãi mà cũng gần gũi hiền lành. Như tiếng reo lên từ trong cay đắng đang chìm dần vào thẳm sâu.

Lời nói thật như miếng trà đặc nhấp vào đắng ngắt đầu môi. Để bao phút giây sau ngấm vào cuống họng lại trở nên ngòn ngọn thanh khiết. Lời nói thật đeo đuổi, ám ảnh theo từng tiếng thở ta. Kéo ta trở lại với những gì sáng rõ. Bỏ xa những ngọt ngào giả tạo chỉ đủ khả năng ve vuốt ta trong phút chốc rồi tan loãng ra như chưa từng tồn tại trên đời.

Thì hãy cứ luôn cho ta lời nói thật tận cùng như chính nó. Dù ta cũng cần lắm những mơn man ngọt ngào ngây ngất hồn nhiên.

Published in: on 13/02/2009 at 2:33 Sáng  Comments (5)  

Vẫn…

Không thể nói là em không cần ai hiểu. Cần lắm chứ! Có lúc thiết tha mong cầu được một ai đó hiểu thấu tim gan lòng dạ để cảm thấy yên ổn mà trút hết vào họ tất cả mọi bí mật cuộc sống, mọi suy nghĩ điên rồ nổi loạn. Nhưng dường như đến lúc em tìm ra được một người như thế, thì có một vài bí mật nhỏ (hay lớn?) em vẫn không thể sẻ chia. Rút cục nhận ra chẳng cái gì tuyệt đối và hoàn hảo. Nên đừng mong có cái gì vĩnh viễn, trọn vẹn.

Hôm nay em thấy bình thường. Cái cảm giác bình thường có lúc là bình yên nhưng có lúc là nhạt nhẽo. Trường hợp thứ hai đang rơi vào em. Không đường đột. Bời thói quen đó đã kề cận em nhiều lần rồi. Một tin nhắn đề nghị hay khẳng định cũng thế mà thôi. Nó chứng tỏ về sự hữu hạn của con người hay sự bất lực của kiếp sống. Hoặc tương tự là một sự nhận ra cái mình bao lâu nay lầm tưởng. Cũng có thể là sự bẽ bàng về một hình bóng tầm thường không như trong mơ. Thế nào cũng được. Em thấy bình tĩnh như một cuộc vui vừa đi qua, tan hoang nhưng còn nhiều dư vị trong từng vệt bọt bia, trong từng miếng thức ăn vương lại nơi chén đĩa.

Em sẽ không đi tìm một người hiểu mình nữa. Thế là quá đủ. Cái gì đến thì cứ tự nhiên đến, sao phải tìm. Có lẽ phải thu hẹp lại những quan tâm và những vương vấn. Cuộc sống của em quá ôm đồm và tham lam. Toàn tham lam cảm xúc. Tham lam những chi tiết mà có khi với người đời họ chẳng màng đoái hoài. Nó khiến em rắc rối, mỏi mệt.

Sáng nay trời nhiều sương mù. Sông Hồng đầy khói sóng. Cầu Chương Dương bền bỉ chở từng vòng xe đi mọi ngả tìm buồn vui. Vệt cát xa mờ ngái ngủ bên những con thuyền vá víu. Tiếng bạn líu ríu sau xe. Hơi ấm phả vào vai mệt nhoài lo lắng. Chặng đường phía trước dài như cơn mơ. Hay ngắn như một tiếng cười tan vội.

Tự nhiên không còn muốn chứng minh, giải thích, tỏ tường. Thế nào cũng được. Em vẫn là em. Và em vẫn tin vào những suy tư của chính mình!

Published in: on 10/02/2009 at 8:37 Chiều  Comments (8)  

Còn nguyên một chữ tình si

Quán hôm nay vắng lạ. Cũng may. Nàng nghĩ thế! Thể nào gã cũng ngồi vắt vẻo chân rồi ngước mắt lên trần nhà ba hoa đủ thứ trên trời dưới bể để nàng tròn xoe mắt nhìn. Có gì lạ đâu. Ngàn đời nay vẫn thế.

Cũng lâu không gặp gã. Gã có khác ít nhiều. Nguyên cái bộ dạng râu ria tóc tai bù xù thì vẫn. Màu da bò đang lên mốt. Gã chơi một quả quần kaki may chỉ trần. Một chiếc áo khoác có những đốm khuy sáng lóe in nổi chữ D&G. Đôi giầy vải bụi bặm. Máy ảnh vẫn trung thành Pentax cổ xưa. À, cái khác chắc là đôi mắt của gã. Một đôi mắt long lanh sáng. Chẳng còn đục ngầu thâm quầng bởi thức khuya và thuốc lá cộng chè đặc. Nguyên cớ gì?

Gã lại cười sằng sặc khi thấy nàng thắc mắc. Em không biết thật sao? Tình si đấy! Hả? Si… Ơ kìa, đừng bối rối như thế. Thì vẫn mà…

Tôi đâm ngượng. Gã có cách yêu chả giống ai. Yêu gì mà chẳng tỏ ra chiều chuộng đối tượng. Cứ dửng dưng như thế gã chả liên quan đến người ta tí tẹo gì. Yêu mà khiến người ta cứ tự ái liên miên. Nhưng lâu lâu mới hiểu. Cái tình của gã rất sâu. Nó lặn tít tịt vào bên trong và nằm ở đấy yên lành, không mảy may suy chuyển. Mặc nàng đỏng đảnh dỗi hờn mưa nắng. Mặc thiên hạ thở ra than vào đụng chạm. Gã cứ ôm cái khối tình đó đặt nguyên một góc trong tim. Làm thơ. Làm nhạc. Vẽ những căn nhà xô lệch trong trí nhớ. Và yêu như mê. Chỉ cần ngắm. Chỉ cần qua nhà nàng mỗi đêm nhìn lên cửa sổ mặc cho nàng đã ngủ say từ đời nào với những giấc mơ không gã.

Cái lần gã nhảy xổ vào giật vé tàu trên tay nàng cho vào mồm nhai và nuốt là cái lần gã tỏ rõ nhất cái tình của mình ra bên ngoài. Gã lao như điên trong đêm với cái xe máy cà tàng ra HN với túi đồ của nàng mặc cho mắt mờ trong làn sương đêm lạnh giá. Kính không. Áo ấm không. Để trên chuyến tàu đêm nhiều bạn bè đưa tiễn nàng đứng ngồi không yên. Khăn phấp phới bay theo những cơn gió đột ngột dội vào từ khe cửa tàu khép không thể kín. Đường bao la dài. Sớm ra, sau cơn ngủ vật vờ, đã thấy gã đợi ở cửa ga. Đưa nàng qua nhà. Gã quay xe về chốn cũ.

Nhớ những lần cùng nhau ngồi ở Cửa Đông – nhà con trai Bùi Xuân Phái. Hai đứa nói ít. Gã thường mang đến những bông hoa vàng đặt khẽ lên bàn. Nàng thì òa lên thích thú cứ như lần nào cũng là lần đầu. Giữa tranh và hoa cùng với nắng dọi qua khoang cửa rộng, gã lại nhìn như điên vào mắt nàng, chẳng thèm nói câu gì hết. Nàng loay hoay với mấy cánh hoa vô tư. Khuấy nước loanh quanh trong cốc cho xoay tròn những đường tròn bình yên.

Cái đêm gã đợi nàng ở đầu cầu. Nàng mặc áo dài trắng ra hồ. Tóc bay. Tà áo bay. Lần đó gã sắp đi xa. Gã cứ đứng chết trân ở một góc. Không dám lại gần. Mãi lâu sau gã mới tiến đến cho mặt gã chạm nhẹ vào tóc nàng. Gã thì thầm: Em như một bức sơn dầu.

….. Thời gian xa vắng. Một, hai lần nhận được thư gã từ những chuyến đi dài. Vinh. Huế. Đà Nẵng… Có khi chỉ vẻn vẹn vài câu thơ viết vội từ một mẩu giấy bạc. Nàng còn nhớ mấy câu gã viết ở ga Vinh:

Đại lộ vàng vọt
Những ngọn đèn thao thức
Có lẽ nào cũng ngóng đợi em?

Một tiếng còi tàu đêm
Vỡ loang vào ký ức
chênh chao tôi
độ ấy
đợi em về…

Giờ thì gã ngồi đây. Nghe tiếng nhạc rót rơi trên đỉnh đồi kỷ niệm.

Published in: on 09/02/2009 at 6:58 Chiều  Comments (7)  

Vớt lại chút Nguyên tiêu

Nối những những mảnh dây len xù xì cũ kỹ vào nhau, dường như tôi đang làm một việc không mục đích. Đốm nắng cuối ngày đã thoắt biến vào sau làn khói mỏng của hương trầm. Nguyên tiêu.

Hầu như tôi không còn nhớ gì về những Nguyên tiêu cũ. Có lẽ vì nó mờ nhạt đến độ chẳng có chút nào gợi nhắc lại nổi những dấu vết xa xôi. Năm nay cũng vậy, trôi đi nhanh và chóng đến không ngờ. Ngắm trăng từ lúc trăng 13 trăng tròn mờ ảo dưới bậc thềm của Gò Đống Đa, bên những nắm xương tàn của thời chinh chiến. Để đến 15 lại ngồi lặng lẽ trong gian phòng bé tí teo đối diện với chính mình.

Có vào Văn Miếu tìm thơ. Vì mải đợi Nhung mà lỡ khai mạc. Còn sót lại cuối chiều những bảng thơ in sắc màu đẹp đẽ. Tất cả ngả rạp ra chuẩn bị cuốn gói ra về. Nhưng có lẽ thơ không hợp với chốn đông người chộn rộn. Giá như là đêm trăng vằng vặc sáng. Thơ vang vọng xa gần vời vợi. Khói sương quẩn quanh. Nến chập chờn. Đèn lồng đung đưa nhẹ bỗng… Thì thơ thấm và sâu hơn là đọc oang oang qua micro ồn ã, người đi lại bập bùng cười nói vô tư. Chẳng đọng lại câu chữ kết tinh từ hồn người làm thơ. Trôi hết cả những cảm nhận đồng điệu của người thưởng thơ.

Nguyên tiêu nào còn trong dĩ vãng? Nguyên tiêu nào sẽ là nỗi nhớ đậm sâu? Sao mơ hồ thế? Sao ngắn ngủi thế? Sao thoăn thoắt thế? Cõi thời gian…

Published in: on 09/02/2009 at 8:13 Sáng  Comments (10)  

Tình muộn

Bỗng dưng trong một chiều như bao chiều bình yên khác, tôi bắt gặp một dáng hiền lành điềm đạm từ lối nhỏ bước ra. Chẳng như thường ngày. Chẳng như bao cơn nắng cơn mưa ùa về mọi bận. Trong tôi có lũ.

Lũ cuộn dào dạt dưới chân, cồn lên mắt cá, đụng phải đầu gối đã mỏi nhừ. Bắt đầu từ đây, tôi lật đời tôi sang trang truyện mới. Hệt như tiểu thuyết những năm 30.

Đã đi qua bao khốn khó trong đời. Đã chắc những trải nghiệm của bản thân là nhiều nhặn. Đã vững vàng bước đi đều đặn từng khắc từng khắc trong thế giới nhiều lo toan với niềm tin về sự yên ổn là vĩnh viễn. Đã và đã. Giờ thì…

Cơn mưa chiều về như định mệnh. Lốp xe mòn lăn mãi qua những ngả đường mưa lũ dâng trôi. Lá vàng lá xanh theo nhau tìm xuống đậu trên những mặt nước đục trong hòa quyện. Tim nghe rộn. Lòng nghe hơi sóng vỗ. Và đôi mắt nhạt nhòa trong mưa.

Từ lúc này, mọi sự bình yên đã hoàn toàn biến mất. Bình yên đã biến thành đảo điên. Cái tình là cái chi chi? Em là gì? Em là ai? Mà cho ta ngọt đắng? Có phải là ta? Hay là tiếng ta của thế giới bên kia vọng lại? Ngỡ ngàng trong triền miên dai dẳng.

Tình muộn. Khi mọi thứ đã an bài. Khi tưởng rằng đời là thế. Đời chỉ có thế. Đời giản đơn như thế. Sao nỡ quắt quay.

Khi ta đã già thì tình mới đến. Vì thế cái tình của người “già” cũng đặc biệt hơn. Vừa điềm đạm. Vừa bình tĩnh. Vừa dè dặt. Vừa âu lo. Vừa phong kín. Nhưng lạ thay, ta như khám phá ra một ta khác ngoài ta thường trực. Có cả nông nổi. Cuồng điên. Say mèm. Nhắm mắt lại mà vơ vào những yêu thương không thực. Day dứt cứ đoái hoài ta. Đắng cay cứ chiều chuộng ta. Xót xa cứ quấn lấy ta.

Ta như trẻ ra trong bao la tình mình ngập cuối trời phiêu lãng. Ta lại già đi trong từng nếp nhăn vỡ nát nơi khóe mắt đầu mày. Ta như ngập ngụa trong trói buộc. Ta lại lơi lả trong những niềm đau. Vùng vẫy trong nỗi buồn sâu ngút. Nhảy xuống những lạ xa bời bời cười khóc tả tơi.

Và hết tuổi già bình yên. Hồi lại mộng cũ. Hay thắp tiếp lửa lòng. Cũng vậy thôi. Muộn mất rồi. Và còn gì trên miền đất xa xôi? Cả những trái hoang dại đang mọc tua tủa. Cả những bình minh thắp lửa đón mặt trời. Loài chim vỗ cánh chấp chới loạng choạng trong mây. Xanh xao, đuối sức.

Vệt nắng chiều thắp vội. Đêm đổ ập mình lên những tàng cây mùa lá rụng. Tình già nằm đó. Cọ cựa không yên. Vẫn biết chỉ có thể nằm đó thôi. Thì nên im, nên lắng, nên tĩnh lặng. Nhưng gió cứ len lỏi qua từng sợi vải áo đan vụng về. Gió lục lọi đôi bàn tay. Gió sờ soạng trái tim héo gầy. Bắt dậy. Lôi sềnh sệch tim ta ra ánh sáng. Chói. Lóa. Co lại hoảng sợ. Rồi bình tĩnh bất cần hiên ngang bất chấp.

Có phải giờ ta mới chính là ta? Sống trong bao la yêu thương cuồn cuộn chảy. Thì sao đi nữa cũng là tình. Tình đến sớm đến muộn có hề chi. Chỉ cần biết là yêu thương chân thật. Dù sao đi nữa…

Published in: on 07/02/2009 at 7:54 Sáng  Comments (12)  

Màu trong veo

Có muốn cách mấy, cái màu trong veo cũng không chiều ý ai. Bởi, nó là trong veo. Nó chỉ có thể trong khi thực sự đó là cái sự “trong” hoàn toàn thiên nhiên và thoải mái.

Màu trong veo hoàn toàn không dựa trên bề mặt hình thức. Có những quy ước đời cho rằng đã nhuốm màu đen tối, u ám, thị phi, tan vỡ… thì màu trong veo cũng chả nề hà mà ảnh hưởng tí ti gì cái quan niệm khuôn phép ấy. Đơn giản, màu trong veo là màu của tâm hồn. Màu của những gì thuần khiết xuất phát từ ý nghĩ và tấm lòng rộng lượng với trần gian.

Tôi đang nghĩ đến màu của con sứa biển nổi nênh trên cát những ngày biển rộn. Thân mềm. Mình sật. Nhìn qua thân sứa thấy cả miền cát nóng sàn sạn ép dưới bụng. Rồi lại nghĩ đến nồi bột sắn mới quấy xong. Nóng hổi. Ngọt. Lành. Nhìn thấu đáy nồi nhuốm đen một vùng lửa xém. Hay là chiếc bánh bột lọc bọc con tôm hồng nhỏ xinh chấm nước mắm cho tan trong miệng cả một thời thơ ấu. Cũng có thể là chiếc bánh su sê ngày hôn lễ. Cắn một miếng ngọt từ đầu lưỡi ngọt vô. Giòn. Thơm. Trong mát leo lẻo. Hun đúc thêm cho tình nghĩa đậm đà. Những cái trong veo màu ngà. Màu đã qua thử thách và những va vấp. Màu của sự va đập nhưng vượt lên trên tất thảy mọi mưu toan để tiếp tục hiến mình vào cuộc sống với mong muốn sống trọn vẹn cùng yêu thương và tha thứ.

Màu trong veo. Màu của nắng rọi qua ô cửa nhỏ một sớm đầu thu. Từng hơi nước đêm đang bốc lên tan trên nhành cây lá. Tiếng chim gọi bạn lanh lảnh đầu cành.

Màu trong veo. Màu của dòng suối tuôn róc rách bên hoàng hôn tĩnh mịch. Gió vương trong chiều. Nghe một tiếng đàn ai vắng xa dội lại. Cồn nỗi nhớ nhung.

Màu trong veo. Màu của lời ru con vời vợi ngọt ngào âu yếm. Chan chứa niềm yêu và nỗi mong ngóng qua từng quãng ngày dài.

Màu trong veo. Màu của đôi mắt chớp mong manh. Hồn hậu. Lành hiền. Ánh cười ríu ran như trẻ nhỏ. Dáng đi nhẹn như sáo xanh. Mà đôi tay gầy còn cố giữ mãi chiếc lá lìa cành từ chiều hôm trước.

Màu trong veo. Màu của tình yêu không mảy may mục đích. Chỉ biết yêu nồng nàn say đắm ngọt đắng nỗi chờ mong. Dù đến hay đi. Dù mưa hay nắng. Dù gần hay vắng. Dù bão tố mưa giông. Cháy nhiệt thành như không bao giờ biết mỏi.

Màu trong veo. Có phải ai cũng có?

Published in: on 07/02/2009 at 7:12 Sáng  Comments (4)  

5 phút

5 phút cho một entry.

5 phút thôi.

Cho một giấc mơ vội.

Cho một nấn ná trước cơn ngủ say.

5 phút vừa đủ một bài ca trọn vẹn.

5 phút đủ chín nẫu một bát mì tôm.

5 phút đủ pha xong một ấm trà đặc sánh.

5 phút đủ trang điểm xoàng một gương mặt vội bước ra ánh sáng gặp lạ – quen.

5 phút không xong nổi một cái chớp mắt u hoài.

5 phút không kịp cho một đôi tay vẫy.

5 phút chẳng gọi nổi mải mê đang lạc đường về.

5 phút chạy từ tầng 1 mãi không ra đến cửa.

Published in: on 06/02/2009 at 8:47 Sáng  Comments (2)  

Một chiều có như bao chiều?

Cũng như bao chiều thôi. Chẳng đặc biệt hơn. Chẳng vui hơn. Lại tí rượu cho thấy nóng ran người. Lạ nhỉ! Sao có những lúc là tụ họp đông vui mà cứ thấy niềm vui thực sự biến đi đường nào.

Tuy nhiên, chiều nay nắng đẹp quá! Dát vàng những con đường. Rọi qua những hàng cây. Nhuộm sáng những căn nhà hiền hậu. Niềm vui có được lại là lúc tĩnh lặng trong dòng người nhộn nhịp ùa đi mọi ngả. Bắt đầu hoặc trở về. Phố đẹp như mơ. Nhưng không chụp được kiểu nào cả. Vì còn mải đi và mải ngắm. Vì thời gian. Và vì sợ tan mất dòng cảm nhận đang chảy dạt dào.

Lại qua một chiều.

Published in: on 06/02/2009 at 8:31 Sáng  Comments (4)  

Lời cuối cho thu

Em bỏ đi đâu rồi lối cũ heo may

Mà ngơ ngẩn cả cung đình lặng lẽ

Trời về chiều mây lang thang quạnh quẽ

Nén thở dài bằng dáng nắng cô đơn

***

Miết bàn tay vào từng mảng rêu tường

Thưa thớt quá chim tìm vào đêm vắng

Tháp chùa nghiêng ngóng bóng tàu xa tắp

Lối xe ngựa hồn thu thảo miên man

***

Đừng nhắc tôi về quá khứ huy hoàng

Hay những hoang tàn sau làn sương khói ấy

Cả buổi chiều lửa kinh thành rực cháy

Chân bước dồn trong khốn đốn liêu xiêu

***

Dạ thưa em buồn

Hay em khóc

Cũng là trong thoáng chốc

Lúc ao tù sen súng héo từ lâu

***

Đất thần kinh thật sâu và sâu

Những trầm tư u hoài cô tịch

Em ẩn chìm một phần yên lắng

Nhưng cũng rất nhiều những xáo trộn thành đô

***

Lời cuối cùng tôi viết cho thu

Cho phai tàn những bài ca ngày cũ

Rồi mạnh mẽ bên trời đông giông gió

Khép cửa phòng đóng lại bức tranh xiêu.

Published in: on 05/02/2009 at 8:27 Sáng  Comments (3)  

Như chưa từng xa cách

Lâu quá không nhìn thấy anh. Hôm nay sắp xếp lại ảnh trong máy lòng bỗng muốn trùng xuống. Xa xôi quá!Tháng năm mải miết. Cũng chỉ còn hơn 4 tháng nữa anh về. Thời gian đầu tưởng không chịu đựng nổi rồi cũng qua đi theo từng cơn mưa nắng đời người. Ba năm lâu, rồi cũng ba năm như chớp mắt. Khoảng cách không gian đôi lúc cũng kéo theo khoảng cách về suy nghĩ, về cảm nhận cuộc đời. Em vẫn mong chờ và hy vọng sẽ có một mùa hè thảnh thơi. Tìm lại những phút giây giản dị bình yên ngày đầu đã có. Nhanh thôi. Lại sẽ gần như chưa bao giờ xa cách?

 

 

Published in: on 05/02/2009 at 1:15 Sáng  Comments (3)  

Viết cho một mảng tường cổ sẽ bị sơn

Có những lúc vôi ve trở nên thừa thãi, vô duyên. Không, vôi ve không có lỗi. Chỉ do bàn tay con người đem nó bôi trát lên sự vật và bỗng dưng nó phải lãnh trách nhiệm về hình thức của sự vật đó bất kể tốt xấu thế nào. Vôi ve đôi lần oan ức phát khóc. Chỉ muốn bong – tróc – lở ra cho sớm chợ. Chẳng màng nữa cái chữ tín chữ tin. Nhưng nào xong. Nó đã được thẩm định về chất lượng. Màu cứ óng. Da dẻ cứ mịn màng. Muốn bong tróc à, đâu dễ. Khổ thân chưa!
Có những lúc cứ ngẩn ngơ cả người vì những rêu phong hồn phách ngàn năm bỗng tự nhiên biến mất. Rêu phong tắm gội qua nắng gió thời gian, trải qua bao thăng trầm lặn ngụp mới có được cái màu trầm tịch chắc nịch vờ vỡ. Từ lúc mới chỉ là những vết loang nhè nhẹ thoang thoảng mang dáng dấp của những vệt buồn vui chớm nhen, cho đến khi là những mảng miếng đậm đà nhấn nhá, cho đến nữa là xù xì, tầng lớp những gốc rễ cội nguồn hun lại… Phải dồn tụ, đắp vun tỉ mỉ lắm mới có được. Những lớp lang đó biểu lộ sự từng trải, chiều sâu mà không phải cứ muốn là có, cứ nóng vội lơ láo vài nét cọ là hiện được. Vậy mới quý. Nếu một sớm ngủ dậy nó bỗng biến đâu. Lại thay vào là một sự sáng láng trơ chẽn, lòng sẽ thấy nôn nao bàng hoàng biết bao.
Ấy thế mà người nỡ sơn son thếp vàng lên mình nó làm chi cho đời nó sầu. Nó muốn phong trần, hồn nhiên như ngàn đời nay vẫn thế. Sao nỡ phủ lấp đi những rong rêu vạn cổ. Sao nỡ nhấn chìm đi những nắng gió buồn vui. Cái mới mẻ kia nó không cần. Cái tinh tươm ngăn nắp sạch sẽ kia nó không màng đến. Hãy cho nó được là nó, nhỏ bé khiêm nhường cũ xưa bên phố phường nhộn nhịp. Nó muốn lưu lại hồn phách mình vào phố. Bởi nó mà mới nó chả là gì. Nó chìm lấp trong muôn vàn những nhà cao cửa lớn. Nó nhạt nhòa giữa những sắc mầu tràn lan. Chỉ khi nó mộc mạc thì rêu xanh nhung mịn, loang lổ vết thời gian, thiêm thiếp chân chim xếp nếp, thoang thoảng hương nhành hoa phai… Nó sẽ còn cảm thấy đời gần, đời thật và đời bớt ơ hờ hoang hoải. Nó còn được gợi, được nhắc, được nâng niu. Cần có sự phát triển, cần mới và tinh tươm. Nhưng đã nhiều lắm những thứ đó rồi. Hãy để nó ở lại, như vốn có, cho hồn phố còn chút gì lưu dấu.
Published in: on 04/02/2009 at 8:57 Sáng  Comments (6)  

Những nỗi buồn gieo neo đời vắng

Bỗng chợt như thanh thản trước chiều nay…

Phủ giờ đông ghê gớm. Thì ai cũng đi như mình đang đi là thành đông thôi mà.

Mình thường nhắm mắt mà chắp tay. Ngắn thôi. Chỉ nói được vài câu. Mà sao chả đầu chả đũa. Chả thân thế sự nghiệp. Chỉ mỗi mong cái bình an trong tâm hồn là lúc nào cũng cầu. Nhưng cầu thế thôi chứ biết rằng sự bình an không phải lúc nào cũng thường trực.

Ta khói hương để khỏi chơi vơi…

Gió mát lộng trong nắng ấm. Mùa xuân như vắt mình sang hè nóng bỏng. Rồi tia cười cũng nheo nheo. Mà bước chân cũng chộn rộn dưới những tán cờ ngũ sắc. Khói hương lan khắp trời…

 

Published in: on 04/02/2009 at 2:42 Sáng  Comments (5)  

Duyên

Xét cho cùng, không có chữ Duyên chẳng làm được gì. Tôi đang miên man về mọi điều sau khi đi qua sảnh Tra Cứu tiện thể ngồi lại đọc vài trang báo Tết. Những hàng chữ nhắc tôi trở về với đam mê viết, chụp và vẽ. Có lẽ hơi nhiều và tham lam chăng? Một thứ để theo cho trọn cũng là quá sức rồi. Sao nỡ thích đến vài ba thứ khó? Kỳ cục.

Nhắc đến Duyên. Tôi nhớ có được họa sĩ Nguyễn Thành Đàm cho một chữ Duyên cách đây hai năm. Nhìn qua nhìn lại tôi vài lượt, ông quyết định tôi “phải có chữ Duyên”, kém Duyên, mất Duyên thì trơn nhẵn, sạch lùi. Tôi cười cười. Hiểu ít thôi. Lờ mờ thôi. Cho đến lúc này…

Cho đến lúc này, cũng chẳng biết mình đã có mấy phần Duyên. Viết thì cũng có nhưng chưa nên cháo cơm gì. Vẽ thì đứt quãng quá lâu. Chụp thì chẳng đâu vào đâu dù cũng mang tiếng con nhà. Cuối cùng thấy cái gì cũng dở.

Trời tự dưng nắng sáng lên. Rỡ ràng. Những tàng trứng cá đang gẫy rụp dưới cơn mưa li ti ban sáng cũng như bừng thức dậy, reo vui. Tôi thay dầy bệt, đi tung tăng trong sân. Dáng có vẻ thiếu cuốn hút hơn. Nhưng tự nhiên và trẻ thơ hơn. Lại dễ dàng nhìn ngắm xung quanh. Không lo giày cao gót trệu trạo. Cái gì cũng có tính hai mặt.

Đọc xong một vài mẩu xinh xinh trên mặt báo. Hay! Tôi cho rằng tôi cũng có thể “đua đòi” viết được như thế. Chỉ cần nhất là có trải qua, có gặp gỡ, có cảm nhận. Lâu lâu xao nhãng người thật việc thật, hơi mất tính báo chí. Đổi lại cứ lơ mơ những điều tự mình tưởng tượng hay nhặt nhạnh đâu đó trong những cuộc rong chơi. Thiếu tính chính xác hay đó là cách làm lu đi mọi thứ theo kiểu diễn đạt khái quát cả những cái cụ thể nhằm nói lên nhiều điều phía sau. Chả biết.

Vừa gõ lách cách lại vừa liếc láo qua gương. Phải chấp nhận một sự thật là hôm nay tôi bợt bạt quá! Những ngày bê tha ăn uống ngủ nghỉ kém điều độ đã mang lại một dáng vẻ tàn phai. Tuy chẳng bao giờ tôi có cái sắc nước hương trời thiên hạ rào rào có, nhưng cái sức sống căng tràn thì từng có rồi chứ. Chẳng phải ít mà là rất nhiều. Rồi tiêu. Và hao. Như muôn vàn thứ khác có quy trình sống của nó. Tất yếu. Định mệnh.

Published in: on 01/02/2009 at 11:07 Chiều  Comments (4)  

Tết

Nghĩ đi nghĩ lại, Tết chính là khoảng lặng, là giấc mơ của con người chứ chẳng phải là cuộc tụ tập sôi động như đôi người vẫn nghĩ. Tết là lúc trở về với tĩnh lặng của lòng mình. Là lúc ngồi lại cùng nhau, bên nhau mà tận hưởng hơi ấm tình thân. Để chiêm nghiệm và ngâm ngợi. Để nhận ra được đâu là giá trị đích thực trong cuộc sống mình đang trôi dạt, nổi nênh, mắc míu.

Tết không phải là đi ra mà là đi vào. Ở lại. Cảm nhận thật sâu từng giọt mưa li ti li ti tan trong trời đất. Nghe hơi gió đi về trong miên man mùa xuân. Là nắm tay nhau thật chặt cho tan giá buốt. Giấc mơ của đời người, giấc mơ về những gì ngọt ngào nhất. Là Tết. Chứ không phải chỉ là chu kỳ bốn mùa đến và đi khuôn phép khô khan. Vì thế, tĩnh lặng là đúng, là vừa, chứ không nên thở than về cái sự buồn vì thiếu náo động hình thức.

Published in: on 01/02/2009 at 1:03 Sáng  Comments (5)