Ừ thì răng. Thứ tự nhiên trong muôn vàn những cái tự nhiên khác của một con người. Nó là bạn, là người tình trăm năm, cùng vui cùng buồn, cùng hưởng thụ cảm giác ngọt đắng chua cay mỗi ngày với ta (trừ khi răng sâu, nó là người tình tồi, cần loại bỏ). Vậy nên viết về nó cũng là một điều cần thiết và đáng cổ vũ. Nhất là viết về một hàm răng cá tính như răng em…
———-
Vì lý do di truyền hay vì nhổ răng bằng kìm, bằng chỉ, giật bằng tay hay đạp bằng chân… gì gì đi nữa, thì cuối cùng cho đến lúc này hàm răng đó cũng là của quý của riêng em rồi. Nó giúp em thanh toán bao nhiêu thứ đạm mà em thích. Nó vô tình khiến em cười nhẹ nhõm, dịu dàng hơn. Thế nên, việc chị miêu tả một tí ti về những chiếc răng đáng yêu của em cũng không nên coi nó là một dạng tranh biếm họa. Chỉ là để em lại được cười khi đọc nó, và càng thấy yêu thêm những chiếc răng cá tính của mình.
Lạ một điều là, tuy răng em có hơi mất trật tự, nhưng chị chưa bao giờ bị chi phối vì điều đó khi ngồi đối diện với em. Có lẽ vì môi của em cười duyên quá, khiến cho chị bị hút vào đó mà quên đi những khiếm khuyết về răng như em cứ thỉnh thoảng băn khoăn. Chính vì thế chị mới khuyên em cứ để nguyên như thế, không cần nẹp, nhổ hay nắn chỉnh gì. Biết đâu khi răng em đều đặn, những cái lạ, cái hay cũng vơi nhạt đi nhiều?
Một hàm răng cá tính, nổi loạn như chính con người em. Không cái nào chịu đứng bằng mặt với cái nào. Mỗi cái đứng một tư thế. Mỗi cái giữ một trạng thái. Như một đoàn người xếp hàng giữa trưa, người đói chưa ăn, người no vì ăn quá nhiều, người buồn ngủ ngáp vặt, người muốn hẹn hò tranh thủ tình riêng. Hàm răng em, đúng là một đoàn người đang xếp hàng không chung mục đích. Hàm răng ấy cũng khiến chị nhớ đến mặt tiền trường đại học của chị, mà hai chiếc răng cửa là hai trang sách mở ra không bao giờ đóng lại, các trang tiếp theo thì nép nghiêng nghiêng vào tránh nắng. Có những cái nép quá đà khiến nhiều cái còn lại hết chỗ, đứng trồi sụt mấp mé như chực rơi ra khỏi vạch chỉ tạo hóa đã kẻ sẵn.
Hàm răng ấy cũng giống một cái hàng rào mới đóng của một gã say. Chẳng may có cơn bão vừa qua, hàng rào mang dáng vẻ xô lệch. Nhưng hay ho, vì sự xô lệch đó có đôi chút nghệ thuật, rất vừa đủ, rất phù hợp. Thành ra gã say, sau khi tỉnh rượu không hề có ý muốn chỉnh sửa lại hàng rào.
Hàm răng như những cánh cửa trong trò chơi mê cung thời niên thiếu. Mà những thức ăn khi lọt vào khó lòng thấy lối ra. Cứ mắc míu, thoát được cửa này lại vướng vào cửa kia. Loạng choạng mãi mới tìm được đường xuống thực quản. Cũng vì thế mà em khó bị đau dạ dày, thức ăn đã được nước bọt tắm đẫm trong quá trình choáng váng với mê cung răng, đã nát nhừ tinh tươm, dạ dày khỏe re vì ăn chơi phè phỡn.
Khác với những hàm răng đều đặn nhạt nhẽo, hàm răng em thực sự có những dư âm. Khi người răng đều cười, gió phả vào mát một lượt răng rồi hết, hết sạch, ngắn ngủi, hẫng hụt. Còn khi em cười, gió thật vất vả nhưng cũng thật hứng thú trong quá trình len vào chinh phục hết từng chiếc răng. Cảm giác khi em đã ngậm cười, chiếc răng cuối cùng trong miệng em vẫn chưa kịp đón gió. Gió sống trong miệng cả khi em đã ngậm miệng. Tương tự thế, có lẽ khi hôn em, người ấy cũng sẽ có cảm giác hứng khởi như gió, một cảm giác về sự chinh phục, mà khi đã chạm được đến chiếc răng cuối cùng, nụ hôn đã vỡ òa thành niềm vui chiến thắng. Đàn ông luôn thích chinh phục, suy ra đàn ông ai cũng thích hôn em.
Ngưỡng mộ và mê đắm hàm răng tuyệt đỉnh của em, Oanh!!!