

Cảm ơn một năm đã cho tôi bao trải nghiệm và nhận ra, cảm ơn một năm bình yên sắp đi qua!
Đêm qua tôi ngủ muộn. Và đã mơ một giấc mơ về những cái chết. Đầu tiên tôi mơ một người phụ nữ, không rõ là nhà sư hay người bình thường, ngồi sẵn sàng ung dung để chuẩn bị tự thiêu. Rồi tôi mơ tiếp có mấy người phụ nữ đứng ở gần hai cái hố tròn trên ốp sắt và ném áo quần của người tự thiêu xuống. Trong hố đó có vẻ chứa rất nhiều nỗi sợ, và dường như mọi người vừa ném đồ vừa rất lo âu có thứ gì đó phía dưới tỏa lên ma mị ám khói.
Đặc biệt, tôi mơ anh Việt, hàng xóm nhà chồng tôi cũng là bạn thân của chồng vì vợ đã mất nên buồn chán tự thiêu. Cảm giác trong mơ rất sợ, khi một người trẻ khỏe như anh lại tự kết liễu đời mình theo cách như vậy. Tôi muốn kể chi tiết hơn nhưng sáng dậy giấc mơ đã mai một đi mất rồi. Chỉ còn cảm giác chơi vơi khi chứng kiến một cái chết bất ngờ của người tôi quen biết.
Con mình đã có bao điều lo
Lo bài kiểm tra hôm nay không điểm tốt
Lo đoạn thơ cô giao không thuộc được
Lo thi học kỳ ôn luyện chệch đề cương
Con mình cũng biết bao điều sợ
Bắt nạt học đường sợ chẳng dám nói ra
Ngủ quên trong giờ sợ cô nhắn mẹ cha
Thích bạn cùng lớp sợ xung quanh phát hiện
Con mình còn lắm những điều buồn
Người lớn cãi nhau con nằm góc tối
Loanh quanh máy tính căn phòng chật chội
Có nhiều điều cha mẹ chẳng màng đâu
Vì người lớn còn phải bù đầu
Mải kiếm sống và mong con như ý
Trách phạt con đôi khi vô lý
Hai thế hệ nào hiểu hết được nhau
Hãy gần gũi con và kiên nhẫn thật lâu
Nghe con kể những điều nhỏ nhặt
Khi được sẻ chia con không còn áp lực
Mới được vui với đúng lứa tuổi mình.
Cuộc đời giống như bóng đá
Tỷ số thường rất bất ngờ
Có buồn, tiếc nuối ngẩn ngơ
Có vui, hào quang chiến thắng
Chúng ta giống như cầu thủ
Ngả người móc bóng thật siêu
Hậu vệ nấu bữa cơm chiều
Tiền đạo xông pha tài chính
Phải đưa ra ngay quyết định
Sút pha bóng ấy thế nào
Tính toán kiến tạo sát sao
Vô lê ghi bàn trúng lưới
Trọng tài cuộc đời luôn đợi
Lăng xăng việt vị, tuýt còi
Thẻ vàng, thẻ đỏ như chơi
Phạt góc, phạt đền, bắt lỗi
Đôi khi bị còi oan ức
Nhờ VAR làm lại cơ đồ
Luân lưu được mất mơ hồ
Với bao pressing áp lực
May mắn có được hattrick
Cố rê bóng phút bù giờ
Đánh đầu bóng bổng hư vô
Ném biên lại vào pha mới
Bóng đá tinh thần đồng đội
Không ai sống nổi một mình
Phối hợp nhuần nhuyễn đội hình
Tổng lực sẽ cùng nâng cúp.
Đời đôi khi muốn biết
Ta sáng dạ đến đâu
Nên giao cho bài học
Để thử độ nông sâu
Thì ta cứ chăm chỉ
Học bài học cuộc đời
Với an nhiên điềm tĩnh
Với kiên nhẫn thảnh thơi
Khi chú tâm học hỏi
Sẽ ngày càng vỡ ra
Đời là ngôi trường lớn
Học đó chứ đâu xa.
– Winlinh –
Hôm qua về lại Thư viện, ngồi cafe hầm Trung Nguyên, hẹn mọi người để tặng sách. Khung cảnh vẫn thế, không nhiều thay đổi. Khoảng 12 – 13 năm về trước, nơi đây là chỗ tôi ngồi hẹn hò đồng nghiệp và bạn bè. Đi từ căn phòng Tạp chí nhà H xuống hầm, khoảng 100 bước chân là tới. Một vùng kỷ niệm buồn có vui có, không đếm xuể tôi đã buồn vui khi ấy bao nhiêu.
Ngồi với chị Nhung, anh Ninh và gửi sách cho chị Giang xong, cảm giác trong tôi thật nhẹ nhõm. Những người đồng nghiệp xưa gặp lại, không thấy có gì xa lạ. Còn mọi người khen tôi tươi trẻ ra, sống động hơn. Dạo này tôi gặp nhiều bạn bè cũ mới, mà giống em Ngọc nói, chị bây giờ như trong những ngày cận tết vậy. Đúng lắm, hãy sống những ngày thật vui và ý nghĩa, nhé tôi.