Cuộc đời cơ bản vẫn là buồn thôi
Hạnh phúc chỉ thoảng qua như một mùi hương vội
Phía cuối ngày tiếng côn trùng kêu rỗi
Có hoài nghi trong mỗi bước chân về
—
Những ngày thu ảm đạm nặng nề
Trong thoáng chốc tình bốc hơi biến mất
Không dám chắc không dám tin sự thật
Có yêu thương vĩnh viễn ở trên đời
—
Cuộc đời cơ bản rất thiếu vui
Những gương mặt ưu tư mệt mỏi
Che giấu khát khao biện minh tội lỗi
Khổ sở gói mình trong bao nỗi buồn tênh
—
Cuộc đời cơ bản có vậy thôi
Lời đã hứa mỏng tang mây khói
Nơi đáy mắt có chút gì u tối
Bỗng thấy tình thật quá mong manh.
Cuộc đời cơ bản có vậy thôi

Sóng bé cô đơn
Nỗi trống vắng bỗng từ đâu ùa vào niêm phong niềm vui
Những vạt cỏ trên đường tôi đi bạc phơ nhàu nhĩ
Nắng xối xả tuôn tràn cho nước sôi ầm ĩ
Sông Hồng chiều như một chiếc chảo thiêu
Nói ít, nói nhiều, nói nữa, nói bao nhiêu?
Cho hết được những vỡ tan tuyệt vọng
Hạnh phúc mong manh chút yêu thương bé bỏng
Cũng tan vào tiếng sóng bé cô đơn…

…
Trăng cuối hạ…
Tôi đi thật chậm trên con đường vắng, không rõ mình đang thế nào. Đôi lúc không ý thức được gì về thân phận mình, không thể gọi tên được trạng thái mình… Không chút nào, trống tênh.
Nước mắt cứ thế tuôn rơi, không ngừng được, không tài nào bắt nước mắt ngừng được. Lâu rồi, tôi ít khi dám nhìn thẳng vào thực tại, rằng thực tế mình đang sống ra sao. Tôi luôn cố gắng phớt lờ những mong mỏi trong tâm hồn mình, luôn xem nhẹ nhu cầu của mình, luôn cố tình bỏ rơi con người sâu thẳm không ai nhìn thấy. Vì tôi biết, chẳng để làm gì tất cả những thứ ấy. Chẳng thể khác được, trừ phi tôi dũng cảm phá tan, dũng cảm chịu mất mát (dù bây giờ, sự mất mát và u tối trong tôi cũng không nhỏ bé gì).
Có lúc tự đánh lừa mình, rằng mình được nhiều lắm, đòi hỏi gì nữa. Đánh lừa mãi, lừa dối mãi… rồi như lúc này, như là không mặc gì mà phải đi giữa phố đông. Trơ trụi, cay đắng…

Thơ rất cũ (1)
Cả buổi sáng, không muốn làm gì, nhặt được quyển sổ cũ ngày sinh viên, mải miết đọc. Và muốn lưu lại vào đây những dòng thơ – không – ra – thơ ấy…
———————————————-
Thu xôn xao (03/9/2001)
Em về giữa mùa thu
Nghe trời lành lạnh gió
Lòng không buồn không nhớ
Lòng không giận không vương
…
Có một mùa lá bay
Thơm ngỡ ngàng mái tóc
Yêu thì thầm trong mắt
Yêu dịu dàng trên môi
…
Nhặt lá, bao bồi hồi
Vàng ơi, sao lạ thế
Mùa xôn xao khe khẽ
Đó là vàng của thu
…
Có một mùa lá bay
Có một người con gái
Đi giữa trời mê mải
Tìm một lá vàng rơi.
———————————————-
Đơn phương (17/9/2001)
Cốc cà phê đắng ngày nào
Em không còn được uống nữa
Chỉ một lần thôi, có đủ?
Một lần, anh đã ngồi pha
—
Em như cơn gió trước nhà
Cuồng quay vì thương rồi nhớ
Em như xương rồng, không lá
Gai là nỗi nhớ xanh xao
—
Sống giữa những ngày thương đau
Càng nghĩ về anh tha thiết
Anh ơi, yêu không là tiếc
Anh ơi, yêu chẳng thể sai
—
Xa xôi, lặng mãi một lời
Nổi sôi chưa từng dám nói
Kỷ niệm dần trôi lặng lẽ
Em là trăng đêm cô đơn
—
Em muốn được vòng tay ôm
Được nghe lời yêu nồng cháy
Mà sao vắng im đến vậy
Anh ơi, biết có khi nào…
———————————————-
Băn khoăn (10/12/2001)
Có những lúc êm đềm như vậy
Sao lại nhớ nôn nao nỗi buồn
Tìm lại mình trên phố với cô đơn
Không, chỉ là ảo giác
—
20 lời hẹn ước cho ngày biết lớn
20 nỗi buồn chở mấy niềm vui
Những nẻo đường xa xôi
20 tuổi nóng lòng muốn tới
—
Nhớ nhung rất vội, thèm được ấp ôm
Cố nhìn anh hơn, càng thêm xa lạ
Lời yêu nồng ấm như biển cả
Lúc mặt trời lên
—
Ghìm mình không im lặng trong tay anh
Kìm lòng chạy ngược về giữa cơn thèm khát
Vừa sợ mình tan nát
Vừa sợ mình mất anh
—
Có rất ít khắc êm đềm như vậy
Sao không gìn giữ lấy
Sao đôi mắt cứ hoài động khuấy
Cho nỗi buồn giăng kín màn đêm
—
Anh hãy xa em
Chả lại em phút bình yên thực sự!
———————————————-
Không phải tình yêu (13/02/2002)
Những cuộc tình tôi
lênh đênh
lan tràn nhịp thở
bờ môi mềm dạt dào nỗi nhớ
mông lung
Giữa bao chộn rộn ngày thường
giữa bao lo toan đời sống
khát khao bùng dậy
hoang vắng cô đơn
Tôi cạn kiệt xúc cảm
Chỉ còn lại dạn dĩ
được đắp bồi qua mỗi nụ hôn
Lâu rồi quên mất tình yêu
chỉ còn thói quen cần được che chở
Áp môi mình vào ai
cũng chỉ nghe khô nhạt đắng chát
Có hay không
những cảm xúc dối lừa?
———————————————-
Ngẫm suy (21/02/2002)
Cuộc sống biến suy không ngờ
Những mối tình ào qua như lũ
Dồn lại bao rác cặn
Níu lại chút rong rêu
Dại dột
Buông xuôi
… Đến một ngày nào đó
Thấy loài người là một cõi hư vô
Chỉ còn niềm thương tuyệt vọng
Chút dấu vết an bình
Của cái tôi buồn đau
Mang nặng lòng trắc ẩn
Vinh quang dối trá
Hạnh phúc lọc lừa
Tình thương rẻ rúng
Lặng lẽ những trải nghiệm
Của tình yêu này rồi tình yêu kia
Còn lại gì
Cô đơn tuyệt vời
Và lạnh lùng không muốn xóa bỏ
… Nhưng lòng tin vẫn chiến thắng
Cả những kẻ cuồng si nghi ngờ cuộc sống
———————————————-
Cuộc tình đã qua (29/4/2002)
Con đường bụi mờ
Cô đơn ào về vô cớ
Kỷ niệm dần loang vỡ
Những giọt buồn xa xôi
…
Cuối xuân rồi
Gió cố níu hơi lạnh cũ kỹ
Ngày ngưng đọng
Mà tình trôi rất nhanh
…
Phố xá mới lạnh tanh
Người qua, ai thảng thốt
Và hy vọng vụt tắt
Giữa ồn ào hư vô.
(Cổng trường Đại học Quốc gia)
———————————————-
Trạng thái (4/6/2002)
Những tháng ngày trơ trọi
quên cả mình là ai
quên mình đang sống vì cái gì
quên đi tìm một tình yêu mới…
—
Buồn đau đi qua
bỗng thấy lãnh đạm
sờn lòng thất vọng
nhiều cuộc tình
có cũng bằng không
—
Hy vọng… tuột dốc
thắc thỏm… đợi chờ
tất cả cho đến phút này
dường như vô vị
—
Cảm giác đâu rồi
nước mắt đâu rồi
đi đâu hết cả
sao chỉ còn vô thức
sao chỉ còn bơ vơ?
—
Mưa nắng mặc lòng ai đó
riêng mình một cõi mênh mông
bảo rằng “ừ, thôi, thây kệ”
cho lòng bớt thấy trống không.
———————————————-
Nếu (07/6/2002)
Nếu em bảo, em tiếc nuối
về thời sinh viên đã qua
có lẽ là… anh cười nhạt
—
Nếu em bảo, em nhớ quá
cái ngày đi dưới cơn mưa
có lẽ là… anh gạt phắt
—
Nếu em bảo, em yêu anh của ngày xưa
lơ ngơ luống cuống
đứng trước cửa nhà em
có lẽ là… anh nhăn mặt
—
Bởi tình yêu
chỉ còn là dấu vết
nâu mờ trên mái ngói màu rêu
—
Bởi tình yêu
chỉ còn là dĩ vãng
mong manh phai nhạt trong chiều.
(Tòa soạn báo An ninh Thủ đô)
