Có cái gì tự nhiên mãi được không? Có thể mãi mãi duy trì sự tự nhiên tuyệt đối được không? Khó lắm! Bởi con người với sự lý trí, sự tư duy ngàn đời không thể để mọi thứ chảy tràn lan ra được. Ngay cái lúc tự nhiên nhất, tưởng đã quên đi mọi điều, cũng còn kịp vương lại những lo lắng, những dặn dò, những kìm hãm vô hình không tưởng tượng được bằng cầm, nắm.
Nhưng ai đó bảo tôi cứ tự nhiên đi, tự nhiên tuyệt đối đi để cảm thấy mình thênh thang trong cảm giác của chính mình. Sự tự nhiên của tâm hồn sẽ giúp tôi nhẹ nhõm bên bao nhiêu mệt nhọc thể xác đang có ở quanh đây.
Nghệ An một ngày nắng ấm. Cảm giác mùa đông đã biến đi đâu mất. Có phải mùa thu còn vương vấn muốn quay trở lại nơi này để đùa giỡn với tôi. Cả một ngày chưa có gì riêng tư cả. Chỉ là công việc khô khan thế thôi. Mong đêm nhanh xuống, để có thể đi loanh quanh đâu đó mà chìm vào với những suy nghĩ bình thường.
Xa Hà Nội, cũng thấy thiếu lắm! Ở Hà Nội mãi, nên khi rời nó ra, cứ thấy mình lạ lạ. Cả chính mình cũng lạ với mình, vì trên vùng đất lạ, mọi hành động và nghĩ ngợi của mình cũng khác. Mỗi mảnh đất đều có miền ấm áp của nó, nếu tôi có thể tìm ra được thì tôi sẽ có những trải nghiệm đẹp đẽ trong lành. Tôi cũng mong điều đó xảy ra, để tôi lạ với chính tôi ngày thường nhưng là cái lạ sinh động, đáng nhớ.
Hà Nội giờ này đang tan tầm. Những dòng xe cộ lại nối đuôi nhau trở về tổ ấm hay ra với hội hè bè bạn hẹn hò đâu đó. Còn nơi đây, lặng lẽ quá! Đường phố thưa người, tôi thưa giao lưu, lòng thấy thưa tất bật.
Sự tự nhiên lúc này là gì nhỉ? Có thể chảy dạt dạo như ngọn thác giữa rừng vắng chẳng ngại ngần những ngó nghiêng. Chả thế được đâu. Tôi đang tự nhiên trong khuôn phép của chính tôi. Bởi tôi đâu có thể một mình lang bạt, hay chạy loăng quăng đi đến những nơi tôi thích, làm những điều tôi muốn. Tôi phải có trình tự – một thứ trình tự thật nhạt nhẽo làm sao. Vì là con người đang sống trong những kế hoạch tổng thể nên buộc phải trình tự, kế hoạch chi tiết từng thứ một. Đừng có nói “giá như” làm gì, điều đó không thể xảy ra nhiều như tôi mong ước.
Thôi thì làm thơ nhé! Dù sao, lúc làm thơ cũng là lúc được sống trong miền tự nhiên yên tĩnh thật ngọt ngào!
Ai cho em tự nhiên
Một chút thôi đủ để một phần nghìn giây lặp lại lần nữa
Có phải lúc nào cũng thấy được điều đó
Trong nhạt nhẽo đời thường
Trong hư ảo chiêm bao
***
Ai cho em tự nhiên
Những lá biếc xum xuê và trái ngọt
Những ban mai trong lành mở cửa toang nhìn nắng
Và em với em với hồn nhiên với bình yên chẳng vương vất muộn phiền
***
Có ai cho em tự nhiên
Để em được trẻ ra được cười trên cát trắng
Đôi chân mềm ôm ấp bờ biển vắng
Ngắm bầy chim chiu chít ở trên cao
***
Ai cho em tự nhiên
Để em hát vài lời không cần ý
Chỉ để nhẹ nhõm thôi chỉ để là thơ trẻ
Có cần gì gửi gắm ở trong câu
***
Thì tự nhiên đó em cứ lấy đi
Có ai giữ có ai làm mình làm mẩy đâu mà em sợ
Mà em phải xin mà em than thở
Mà em phải nhìn trước ngó sau sợ hãi đâu đâu
***
Ai cho em được tự nhiên?
Hay chỉ có tiếng em vọng lại trong phòng vắng
Hãy nắm lấy tay mình thật chặt
Rồi tự biết mình, tự biết sống, tự định nghĩa buồn vui.