Mặc dù giọng còn như cơm nguội, đôi chữ sai cũng lười đọc lại, nhưng khá thú vị khi nghĩ từ nay những gì mình viết có thể lưu theo một cách khác: qua giọng nói chính mình.
Mặc dù giọng còn như cơm nguội, đôi chữ sai cũng lười đọc lại, nhưng khá thú vị khi nghĩ từ nay những gì mình viết có thể lưu theo một cách khác: qua giọng nói chính mình.
Cô đơn đâu đó tìm về
Ngày đông gió hanh hửng nắng
Niềm vui đi đâu xa lắm
Chỉ còn tan vỡ, buồn tênh…
Vẫn thấy xa lạ với sự thật là em đã ra đi. Không biết bao nhiêu ngày rồi kể từ hôm anh Ninh gọi báo em đã mất, rồi anh Hùng anh Mạnh cũng báo tin. Thôi đời vốn ngắn, đi trước có khi còn vui hơn là ở lại chốn trần gian bụi bặm này. Chị tin em đã dành phần thiệt thòi về mình để may mắn cho những người ở lại.
Chị có thói quen dậy một chút giữa đêm và từ hôm em mất thì khoảnh khắc giữa đêm ấy tên em luôn xuất hiện trong đầu chị. Những ngày đầu là sự ám ảnh, giờ lại như một thói quen. Nhưng chị không thấy sợ em cũng không hề nghĩ em hiện tại chỉ còn là ký ức hay chiếc bóng ảo ảnh xa mờ. Với chị, em vẫn là em ngày nào vui vẻ và thân thiện, sẵn lòng dành cho chị sự quan tâm vô điều kiện bất kể chị thờ ơ.
Trước khi em mất chừng ba ngày, em còn hỏi “chị không muốn gặp em à?” Em bảo chỉ cần chị gọi, thì dù đang làm gì em cũng sẽ có mặt ở Hà Nội chỉ trong vòng 1 – 2 tiếng cà phê cùng chị. Trước hôm em mất một ngày, em còn nhắn tin qua msg fb bảo chị “không ngủ trưa à”. Chị lười chẳng trả lời em thì chiều hôm sau đã nghe tin em mất lúc 9h30 sáng. Hôm đó về thắp hương cho em, đi ô tô to cùng thư viện, những gương mặt cũ gợi lại bao kỷ niệm xưa, trong đó có nhiều kỷ niệm về em.
Người biết được sự thương quý em dành cho chị, chỉ có anh Hùng. Người hiểu rõ hơn hết chính là chị và em. Nhưng người trước sau như một chỉ có mình em. Chị vốn là người vô tình, cũng khiến em nhiều khi buồn lòng. Thôi bình yên ở chốn đó nhé, mọi người vẫn mãi nhớ em!
Chị đưa lên đây hai trang Bản tin Thanh niên số 27, trong đó có bài viết ngắn của chị dành cho em khi mà em đã bỏ lại Thư viện ra với xô bồ cơm áo năm 2009.
Ngồi ở Linh Đàm buổi sáng thời tiết vô cùng dễ chịu. Sau khi Thành chào đi làm, mình ngồi vẽ một bức tranh nhỏ bằng bút bi. Cà phê làm say mình đến tận chiều. Hôm đó là thứ 3.
Trời lạnh hẳn rồi. Đây là ảnh của mấy hôm trước, khi đông mà như hạ. Giờ thì đang nằm trong chăn. Lâu kinh khủng mới có chuyện cuộn trong chăn giờ này.
Hà nhờ hát bài này rất lâu rồi, nay mới thu. Mà lại thu trong nhà tắm ấy 🙂
Thực ra thích thì bạn vào mạng bật ca sĩ bất cứ lúc nào cũng được. Để một người amateur như tôi hát lúc trồi lúc sụt, bạn thật ưu ái quá! Hihi. Dù sao cũng cảm ơn bạn đã muốn nghe tôi.
Những lúc cơm chiều bên ô bếp nhỏ, tất cả như ngưng đọng, không chút bận lòng. Chỉ có tiếng reo vui của thức ăn và sự thân thiện của rau củ quả.
Thì đeo kính lại. Mắt cũng bị mờ lại do tác hại của máy tính, điện thoại. Nhưng chỉ đeo khi cần nhìn gì cho thật rõ thôi.
Hôm 26/3/2016 tôi qua nhà chị Sóng chơi, mang theo cây tùng la hán này sang tặng chị. Nhà chị ở khu chung cư khá đẹp bên kia cầu Vĩnh Tuy. Ngồi trong nhà nhìn ra phía trước rất dễ chịu vì tầm nhìn thoáng đãng lắm. Chị lấy hộp caramen rất to ra cho tôi ăn, xong còn đưa tôi cầm về một hộp. Bánh cũng thích, trà cũng thơm.
Một người đặc biệt mà có thể chơi được với tôi, khiến tôi một lúc nào đó ngắn ngủi cũng thấy mình có chút đặc biệt 😊
Nhung nhắn tin qua zalo nói “dỗi”, “gato” với tôi,… nhưng tôi lại thấy ấm áp vì hiểu trong lòng Nhung tôi vẫn có chút ý nghĩa nào đó. Đọc những gì Nhung viết cho tôi và Nga, thương yêu. Đừng bao giờ nghĩ tôi lãng quên hay Nhung không có vị trí trong lòng tôi. Với tôi, trong những người bạn không – ai – thay – thế – được, luôn có Nhung!
Cậu gọi, lợn 🐷, hát “Vùng lá me bay” cho nghe đi. Ừ, nhưng hát vội thu vội nên hơi phô nhé!