Tôi đang nhớ mình

Vì tôi đang muốn viết, viết nhiều thứ mà tôi nghĩ. Thực ra tôi đang muốn viết hơn cả những thứ có trong đầu tôi. Buổi chiều sắp đổi gió, chập choạng cơn vội vã để về nhà với những lo toan nho nhỏ bình dị. Có bao nhiêu buổi chiều như hôm nay, không làm tôi nhớ lại được, vì không dấu ấn.

Tôi đã học được nhiều hơn bài học về sự không đòi hỏi. Có một sự yên bình đã là quý giá, không thể nhảy dựng lên đòi một buổi cà phê hay một tối lang thang như ngày xưa được. Tôi đã 30. Tất nhiên 30 thì chẳng quyết định gì đến việc cà phê hay lang thang. Tuổi nào cũng có thể làm được những việc như thế! Quan trọng là điều kiện của mỗi người mà thôi.

Hôm trước gặp Kiwi. Thì bạn vẫn phong cách như bạn đã từng. Nhưng trông bạn trẻ ra. Tôi khen thật lòng và tôi cũng thấy Kiwi vui vì điều đó. Tôi cảm thấy cả tôi và Kiwi đều chọn không đúng công việc. Tuy nhiên chúng tôi cũng thống nhất với nhau là ngoài công việc chính chúng tôi có thể làm thêm những gì mà chúng tôi thích. Tôi tạm yên tâm về điều này mặc dù cho đến hiện tại việc làm thêm cái gì cho thỏa thích điều mình muốn thật khó khăn.

Ngoài Kiwi ra thì không gặp ai nữa của ngày xưa… Tôi cũng mong gặp lại nhiều người… Tôi nghĩ tôi có thể đem lại cho họ niềm vui, cũng như tôi sẽ được họ bù đắp cho những cảm giác đang đi đâu biền biệt… Cũng vì nó đi lâu quá, mà tôi đâm ra thấy nhớ chính mình.

Published in: on 22/03/2011 at 4:25 Chiều  Gửi bình luận