Nói dối

Sáng nay, khi tôi còn đang chìm trong cơn ngủ muộn, điện thoại kêu, là Nga gọi. Nga hiếm khi gọi, nếu có thì chỉ nhắn tin, nên tôi cũng vội đoán được là Nga đã ở gần đâu đây, muốn gặp tôi. Nga đang ở Hà Nội, như Nga từng hứa khi nào ra Hà Nội thì sẽ gọi. Tất nhiên Nga sẽ chẳng còn gọi tôi theo cái cách gọi của ngày xưa háo hức, chỉ còn là vì ra Hà Nội thì cứ gọi, gặp được cũng tốt không gặp được chả sao. Tôi bảo đang đi có việc, không ở Hà Nội. Giọng không được tự nhiên lắm, nhưng chắc Nga chả nghĩ gì. Rõ ràng tôi chả đi đâu, thậm chí có thể mời Nga qua nhà trong khoảng thời gian rảnh rỗi này. Nhưng vì sao tôi lại nói dối? Tôi không muốn gặp Nga bây giờ hay tôi không muốn Nga thất vọng về hình ảnh tôi ở thời điểm này? Tôi không muốn chạm vào kỷ niệm hay không muốn làm dấy lên một điều gì đấy trong hiện tại vốn đang tạm lắng đọng bình yên. Tôi đang nghĩ đến 34 Cửa Đông với hoa hồng vàng và cà phê ấm nóng. Tất cả đã xa xôi lắm, thì cứ để nó thơm tho ở đấy, ít nhất là vào thời điểm này, tôi không muốn đào xới nó lên, hoặc gặp Nga rồi cả tôi cả Nga cảm thấy hụt hẫng vì chẳng còn lại cảm giác ngày nào. Xin lỗi Nga vì tôi đã nói dối!

Published in: on 30/11/2012 at 9:48 Chiều  Gửi bình luận