1. Tôi đi đâu đó trên một dải đường dài. Nhiều người đi ngược lại phía tôi. Con đường dốc. Xung quanh tấp nập và hối hả. Dường như tôi đang cầu cứu, còn mọi người thì thờ ơ lướt qua. Tôi khản cổ gọi. Tôi nhỏ bé van vỉ. Nhưng tôi không thấy ai hồi đáp. Tôi thấy mình rơi xuống đâu đó rất xa xôi, nơi không còn tiếng cười, tiếng nói, tiếng bước chân đi lại. Đang chìm dần chìm dần vào sâu thẳm, bỗng… Bỗng từ giữa dòng người anh đi vụt lên và nói một câu rằng “sao không ai giúp cô ấy, phải có ai đó nghe cô ấy nói chứ”. Tôi nhớ rõ lắm dáng hình anh lúc đó. Cặp kính lấp lóa sáng không che được đôi mắt hơi nheo. Sự nâng niu xa vắng từ lâu dường như dội về.
2. Tôi gặp anh trong hành lang nhập nhòa tối. Tôi mặc một chiếc áo ren màu trắng khá gợi cảm khiến anh rung động. Anh nói nhẹ rằng muốn ôm chặt tôi một cái thế thôi có được không. Tôi phân vân một lúc rồi mím môi gật đầu. Nhưng nơi đây nhiều người qua lại nên anh kéo tôi chạy ra quãng nào vắng hơn. Chúng tôi chạy mãi, qua nhiều dãy hành lang nhưng chưa tìm được chỗ thích hợp. Tối om, hoang tàn, rồi lại đông đúc người như ở một bệnh viện nào đó. Đến một chỗ dường như là an toàn, chúng tôi quyết định dừng lại. Nhưng khoảnh khắc ấy không đủ để diễn ra một cái ôm. Có ai đó xuất hiện. Chúng tôi thảng thốt. Và tôi quyết định chia tay anh trong sự luyến tiếc nhẹ nhàng như khói.
——-
Giấc mơ trong một đêm về hai người bạn đã từng thân thiết lắm!
Nâng niu dội về
The URI to TrackBack this entry is: https://winlinh.com/2014/01/27/4335/trackback/
Bình luận về bài viết này