Tôi thích những góc nhìn.
Mỗi người sẽ có mỗi góc nhìn khác nhau, để rồi ra những câu chuyện hình ảnh khác nhau, như bức ảnh mà tôi chụp đây.
Khi tôi bấm máy, có một khoảnh khắc đã lưu lại vĩnh viễn.
Cuộc đời tôi có những lúc vui nhỏ bé như vậy!
Tôi thích những góc nhìn.
Mỗi người sẽ có mỗi góc nhìn khác nhau, để rồi ra những câu chuyện hình ảnh khác nhau, như bức ảnh mà tôi chụp đây.
Khi tôi bấm máy, có một khoảnh khắc đã lưu lại vĩnh viễn.
Cuộc đời tôi có những lúc vui nhỏ bé như vậy!
Ừ, thế quái nào mà hồ Hoàng Cầu lại bị lấp. Cả cái hồ lấp tịt đi với sỏi trắng rải đầy lên trên. Một đêm mơ đầy cậu trong đó, bắt đầu với cái hồ bị lấp ngỡ ngàng như vậy.
Rồi tôi gặp cậu ở phía bên kia của hồ, nơi vắng nhất và trên thực tế là góc xấu nhất so với tất cả những góc khác quanh hồ. Dù là cả vùng tuổi trẻ tôi chả quen cậu để mà gặp gỡ nhau ở cái hồ đó. Dù cả sau này tôi và cậu cũng chưa bao giờ cùng nhau ngắm cái hồ đó. Thế mà trong mơ cậu nằm trên khoảng đất ngay cái hồ mà với tôi chan chứa bao kỷ niệm. Tôi nói với cậu điều gì như là hỏi han, xong mình cùng nhau đi vào một khu nhà cổ màu mè với tường sơn tróc vảy và cũ kỹ lắm. Hai đứa mình còn ngồi dưới tầng một của căn nhà rồi băn khoăn xem có bị ai trên tầng nhìn trộm không.
Một giấc mơ đầy cậu, mà sau nửa ngày thì chả nhớ rõ chi tiết để kể lại nữa. Sẽ còn lâu mới gặp lại. Nên có mơ thêm mấy đêm nữa cũng vui, coi như là vẫn đang gặp.
Có câu, chỉ cần một người nhớ, kỷ niệm sẽ mãi còn.