Mình không muốn và cũng không thể đứng ở vị trí người phán xét lịch sử, nhưng luôn ở vị trí người biết chia sẻ, luôn sẵn sàng để yêu thương và cảm thông. Nên những ranh giới và nỗi buồn khó xóa thì mình chỉ có thể lắng nghe và thấu hiểu. Việc của một cá nhân nhỏ bé như mình nên làm, trước hết là sống chan hòa – tâm thiện.
Hồi ức phố
Là tranh chì. Tuy chiếc cột đèn ngay giữa tranh nhưng vẫn không nỡ bỏ đi. Có những cái vốn là không đúng trong quy tắc nghệ thuật nhưng vì mình không làm nghệ thuật nên chẳng ai thèm phán xét những bố cục phi lý ấy.
Massage đàn ông
Hôm đó sau ăn trưa và sau vụ xin đóng dấu hồ sơ, Điệp rủ: Thôi hôm khác xem phim cũng được, tôi và bà đi massage đi! Mình ờ. Massage đàn ông đấy nhé! Mình ố á ngạc nhiên và hơi run. Nhưng nàng chấn tĩnh rằng người mù, làm ăn nghiêm túc. Mà đàn ông làm cho nó mới âm dương hòa hợp, tốt hơn để phụ nữ làm.
Mình cũng liều thử một phen. Zennova 113 Núi Trúc. Nàng tấp ô tô đỏ vào sát hè đường. Hai đứa đi vào trong. Không gian nơi này dễ chịu với những sắp đặt thư thái. Nàng gọi sữa chua và chút nước lên men, theo như nàng nói thì để uống cho nó có hứng khi lên massage. Actiso lên men màu đỏ như rượu anh đào ngày xưa. Nàng làm gì mình làm theo, rất ngố.
Sau đó hai đứa đi thay đồ. Mình mặc phải một bộ rộng như sắp tụt. Lên gác, vào một căn phòng có 3 giường. Mình rờ rẫm vừa cởi đồ vừa lạ lùng ngại ngần. Một cậu đứng xa xa kia hỏi chị xong chưa, mình bảo xong rồi và lên giường nằm. Nàng yêu cầu vặn nhỏ ánh sáng. Lúc lâu sau thì mới biết các chàng này không mù hẳn mà chỉ là nhìn không rõ thôi. Nhưng cũng hết ngại rồi. Cơ bản vì họ làm ăn nghiêm túc chuyên nghiệp.
Những cái ấn với miết tay mạnh mẽ. May (hay không may) khi mình không cảm thấy có chút kích thích hay rung động nào. Đơn thuần cảm nhận đây là một công việc chăm sóc sức khỏe. Và người đang chăm sóc mình không phải kiểu đàn ông trưởng thành (dù cậu ta cũng sinh năm 83 rồi, theo như Điệp nói) mà chỉ là một cậu bé mà thôi.
Lúc đó phòng không bật nhạc nên mình mở nhạc thiền trong điện thoại ra làm nền cho buổi massage. Thật dễ chịu khi bên nàng. Ở nàng tỏa ra một sự kiêu hãnh, hấp dẫn người đối diện bằng nét tự nhiên phóng túng. Dù nàng thì bảo, chính mình mới là cơn sóng ngầm.
(Trích Nhật ký bí mật ngày 25/12/2015)
Em Thảo hàng xóm
Mỗi lần đi làm về qua, tôi đều thấy em đang trong nhà. Khi ngồi may, lúc đứng là, thảng hoặc lúi húi quét dọn hoặc săn sóc lũ trẻ… Tóm lại là em luôn chân luôn tay. Chuyện đứng buôn dưa lê với hàng xóm đếm chưa hết một bàn tay, còn thảnh thơi ngồi sơn móng xanh đỏ hay săm soi mặt mũi thì tuyệt nhiên không thấy bao giờ.
Cô em Thảo có nét duyên duyên như diễn viên Hoa Thúy. Làn da trắng nhưng có chút nám và sang năm nay tôi nhận thấy đã có thêm dấu hiệu tuổi tác vất vả hằn in. Tôi và em thân thiết từ năm ngoái, khi tần suất sửa quần áo của tôi khá dày và mùa hè có cùng nhau đánh vài bận cầu lông. Hai chị em nói chuyện với nhau thì thường vào các chủ đề gia đình, con cái, sức khỏe và nợ nần. Em hay than nhức mỏi, lạnh run, cảm cúm rồi thức đêm hôm làm hàng hoặc bố mẹ chồng cư xử khiến em buồn. Tôi cũng hay than sức khỏe hoặc kể lể những chuyên linh ta linh tinh vô thưởng vô phạt. Em thì khen tôi có vòng 3 mơ ước. Tôi thì khen em duyên dáng mặn mà. Chị em khen nhau thật lòng và khen cũng để cho nhau thấy có niềm vui mà thảnh thơi sống.
Cạnh nhà em có giàn hoa jun xum xuê tỏa bóng mát. Hoa hồng hồng đỏ đỏ mỗi bận rụng cành cũng khiến em phải quét sân thường xuyên. Sân trước nhà em luôn sạch vì đường cao, chẳng bù cho sân nhà tôi hay vương vãi vì lối thấp nhiều xe cộ qua lại. Chung đường chung lối nhưng lại chia cao thấp, thành ra con đường đáng ra sẽ rất rộng nay vẫn còn chia hai làn vì hai khu dân cư chưa thể thống nhất làm đường chung. Nhà em to hơn nhà tôi, cao tầng, ở khu ngon (vì sao em khốn khó thì là cả một câu chuyện dài). Nhà tôi lụp xụp tróc sơn loang lổ, ở khu dân cư không sổ đỏ. Nhưng vì tôi làm công chức được ngồi điều hòa lại đi ô tô nên em luôn đẩy tôi lên một nấc so với em về điều kiện trong khi hai chị em tôi đều nợ nần cả, thậm chí tôi còn nợ nần nhiều hơn. Lúc em cho tôi rau ngót, rau lang, miếng bánh trưng. Khi tôi mang sang em củ măng rừng, phong bánh quy, miếng thịt quê được biếu. Cứ thế tình chị em nhẹ nhàng mà tin cậy ngày qua ngày…
Nhiều lúc nhìn em thấy thương, vì em suốt ngày chúi đầu vào cái máy may kiếm từng đồng mà chồng thì dường như chả mấy đồng điệu, không biết nói với vợ một câu nhẹ nhàng. Tôi hay bảo con gái sang mua cho em những đồ lặt vặt như bột canh, giấy ăn, xà phòng… cũng là cách động viên em thiết thực. Em có trứng quê – tôi lấy, em đặt cho cả mật ong, bột sắn – tôi càng dùng. Có cô hàng xóm thỉnh thoảng sang nói dăm câu ba điều, xin củ hành quả chanh lúc lỡ chợ, thật thích.
Dù sao tôi cũng thấy mình sung sướng hơn em khi được ra xã hội, được tiếp xúc nhiều với xung quanh và được đôi khi bia bọt rượu chè tung tăng phê pha cười hết nấc. Tối tối còn được anh ôm vào lòng dịu dàng và được đi ngủ sớm nếu thích. Ừ thì đời ai cũng có nỗi khó, nhưng cứ nhìn những người khó hơn mình để thấy mình còn may mắn lắm. Và thấy như vậy không phải để tỏ ra cảnh vẻ mà chỉ để sống khiêm nhường hơn, biết cảm thông chia sẻ và luôn lạc quan, trân trọng những gì mình đang có.
Thơ tuyên truyền :)
Tâm sự người cán bộ bệnh viện
Lối đi đượm màu mưa nắng
Ngày ngày tôi vẫn qua đây
Bước giữa không gian quen này
Lòng chơt bồi hồi nhớ lại
—
Mới ngày nào còn mê mải
Tung tăng vui vẻ hát ca
Thời gian lặng lẽ trôi qua
Nay tôi sống cùng bệnh viện
—
Để được là cây cầu nối
Cho bác sĩ gần bệnh nhân
Cho tin yêu thật gụi gần
Cho buồn đau kia ngắn lại
—
Bằng sự tận tình chăm chỉ
Linh động kiếm tìm thông tin
Để người bệnh trong bóng đêm
Tràn dâng nụ cười tươi sáng
—
Mừng cho ai đau đã khỏe
Lo lắng bao người còn nguy
Chỉ mong tìm được vỗ về
Trong những tấm lòng rộng mở
—
Chăm sóc tâm tư người ốm
Xoa dịu căng thẳng người chăm
Truyền thông như đóa hoa xuân
Tỏa hương dịu dàng thương mến
—
Nơi tôi vẫn ngày ngày đến
Áo trắng chẳng quản nắng mưa
Vào ra những dãy phòng chờ
Trao lạc quan, chia khó nhọc
—
Để đời không còn vương nặng
Những bệnh tật với tai ương
Cho những bác sĩ thân thương
Thảnh thơi giữa ngày đầy nắng.
__________________
Hôm ấy cô em tôi quen nhắn tin cầu cứu nhờ làm một bài thơ về nghề của cô ấy để tham gia một hội thi nào đó trong cơ quan. Đại loại cô ấy làm về thông tin tuyên truyền ở bệnh viện Bạch Mai, trong đó có mảng chuyên đi tìm những địa chỉ hảo tâm để hỗ trợ bệnh nhân nghèo. Quả là khó với tôi khi công việc của cô ấy tôi không thực sự rõ và cảm xúc thì chẳng có tẹo nào. Nhưng vì cô em năn nỉ quá, tôi cũng cố viết thành bài rồi nó ra sao thì ra. Hôm nay nhân tiện ngồi thiết kế catalog trên máy tính, vô tình thấy lại bài thơ tuyên truyền đã lên rêu, post lên đây cũng gọi là để nhớ lại kỷ niệm của cái lần làm thợ chữ một cách khó hiểu ấy 🙂
đánh dấu đêm nay
Mùng 8.4, đêm nay tôi muốn nói với riêng tôi nhiều lắm!
Tưởng đã thật bình yên, nhưng tôi lại khuấy động mặt hồ lặng sóng. Và giờ tôi lại phải nỗ lực một chút để chờ đợi viên đá mình vừa ném xuống chạm đáy.
Và bỗng nhận ra nhiều điều về đời sống hữu hạn này.
Những mối quan tâm đặt sai chỗ, những nỗi thất vọng không cần thiết, những chi tiêu không hợp lý, những bận lòng khờ dại, những tình thân mến thân xanh xao, những cơn say vô vị… Cần xóa sạch đi, xóa hết!
Tôi đã thật sự muốn gọi cho một người bạn mà tôi nghĩ là khi tôi ngồi bên cạnh họ tôi sẽ thấy mọi thứ thật bình dị và đơn giản, tiếc là người ấy không có ở đây để gọi.
Rồi tôi gọi cho người bạn kế tiếp, một người mà vào năm ngoái, khi nỗi buồn của tôi đầy ứ, tôi hay lợi dụng bạn ấy để làm mình dễ thở hơn. Cảm ơn đời, bạn đã đến với tôi, nghe tôi nói những chuyện dài ngoằng lung tung phèng để lấp đi nỗi buồn chính tôi mang đến cho mình. Để khi tôi chào tạm biệt bạn, đã thật lòng nhẹ nhõm.
Nỗi buồn kiểu đó đã lâu mới trở lại. Có lẽ khi muốn thực sự khép lại cánh cửa nào đó trong đời mình, mình phải có một cơn đau cuối cùng trào sôi lên chăng?
Tôi sẽ ngủ một giấc dài để sớm mai thức dậy với một trái tim và khối óc khỏe mạnh. Tôi lại sẽ tiếp tục rèn luyện để tiếp tục trở nên đơn giản đến phi thường. Để một ngày nào đó lại khóc vì một câu chuyện mới với nỗ lực khép lại một cánh cửa không còn hợp duyên với đời tôi. Cho đến lúc tôi già nua, và chết!
Chị em gái
Lâu không gặp nhau dù chả xa nhau là bao. Công việc cuốn hai chị em đi, cũng vì lúc chị bận thì em rảnh và ngược lại. Đọc lại cái này có tí nhơ nhớ cô em.













