Thường, mỗi thứ bảy, sau khi dậy sớm đưa Win đi học, tôi sẽ tranh thủ đi chợ mua nhiều thứ một chút vì có thời gian dông dài hơn các ngày thường phải đi làm. Những buổi chợ cuối tuần rất dân dã, thú vị bởi tôi đi chợ truyền thống.
Chợ tôi hay đi là chợ Khương Đình cách nhà không xa. Người phố bán trong chợ cũng nhiều mà người quê lích kích rau cỏ cá tôm chào mời cũng lắm. Tôi thường tìm đến người quê mua, vì cảm giác hàng của họ rẻ hơn, tươi hơn, thật hơn và dễ ngả giá hơn. Người quê thường trải bạt ra rồi bày đồ lên bán, hoặc sẽ có đôi quang gánh, những thúng mủng mẹt để đựng các thứ họ cần bán. Trong khi người phố hay bày hàng họ lên thùng xốp, cơ bản nhìn thùng xốp tôi đã thấy không thích bằng thúng mẹt rồi.
Hôm nay tôi lại đi chợ theo kiểu khác một chút, khi đi qua lối Ngã Tư Sở thấy cả loạt hàng tôm cá rau cỏ tụ tập. Họp chợ kiểu này là vi phạm an toàn giao thông rồi. Tuy nhiên lúc ấy tôi lại muốn mua thử ở đây vì thấy một hàng có sọt cá chim đang quẫy rất tươi ngon. Tôi dừng lại mua một chú cá chim sáng hồng óng ánh vảy. Chị hàng cá thoăn thoắt cạo vảy giùm tôi. Nắng đầu đông le lói, gió dìu dịu thổi bên bờ sông Tô Lịch. Gần đó những hàng rau củ, đặc biệt là những xe hoa màu sắc vui rộn đang xôn xao bán mua. Không khí sáng sớm ồn ào vừa đủ, tương đối dễ chịu vì sự vui vẻ đời thường.
Cảnh tượng sẽ êm đềm như thế nếu như không có xe cảnh sát đến. Xe đến là đúng thôi. Họp chợ ngoài đường, trên cầu, quá sai mà. Người mua như tôi cũng đâu có đúng. Tuy nhiên thứ tôi nhìn thấy và tôi muốn kể ra đây là cuộc chạy trốn đội an ninh trật tự của bà con tiểu thương lại vô cùng “dễ thương”.
Tôi thấy đội dẹp loạn chợ cóc khá từ tốn, không quát tháo, không xô đổ hàng, không tịch thu hàng. Họ chỉ ra bảo các cô các bác vào chợ bán, không tụ tập ở đây, vậy thôi. Con cá chim của tôi phải trải qua ba lần chạy loạn mới được về tay người mua nó. Những người bán tôm cá chạy loạn có sáng tạo khá thú vị. Họ chế ra những chiếc xe gỗ lưu động thấp thấp, gồm một mảnh gỗ và dưới gắn bốn bánh xe. Khi đội trật tự đuổi, họ kéo sợi dây thừng đi và bốn cái bánh xe nhỏ ro ro chở cái chậu cá sánh nước chạy theo chủ. Lúc tôi đi theo chú cá của mình, thấy có một cô hàng cá trắm kéo roẹt roẹt chậu cá mà bỗng có một chú cá quăng mình bật ra khỏi chậu. Cá lấm lem bụi đường. Tôi chạy theo nhắc “cá rơi kìa chị ơi”.
Lạ thay, tất cả một nhóm người nhốn nháo chạy, nhưng ai cũng toe toét cười. Họ cười kiểu xấu hổ nhẹ với khách và kiểu may quá không bị tóm hàng. Tôi cũng đến là buồn cười khi chứng kiến cảnh chạy loạn vui đáo để ấy. Và buổi chợ dài ra thêm một chút để tôi được thấy một không khí khác so với ngày thường đi siêu thị văn minh lịch sự yên tĩnh. Cảm nhận được nỗi chật vật của người buôn bán nhỏ không có địa điểm bán hàng ổn định, dù thật ra họ có thể chọn cách vào chợ trả phí chỗ không quá đắt đỏ đâu.
Chợ dù, giống xe khách dù, gây cản trở giao thông, cần dẹp bỏ. Tuy nhiên, sẽ có gì đó mâu thuẫn nếu một ngày đi qua lối ấy thấy trống trơn bán mua ời ời. Gió vẫn thổi, nắng vẫn trong, chỉ có cá tôm vịt gà rau củ là im tiếng. Họ, những người đi bán lang thang, đã dạt sang đường mới, vào chợ hay chuyển nghề khác khá khẩm hơn? Mâu thuẫn như cảm giác ngày xưa tôi viết về phố Hà Nội và những gánh hàng rong. Hàng rong đôi khi gây phiền cho đường phố, nhưng nếu Hà Nội vắng hàng rong, lại cảm thấy thiếu vắng, tiêng tiếc. Vì họ là một phần của phố, một lớp ký ức mà người đi xa khi nhớ về Hà Nội cũng không khỏi nhớ nhung những điều không có trật tự như vậy. Người bán hàng rong, nhiều lúc cũng đâu có muốn những cuộc rượt đuổi hài hước như thế. Tại họ, tại cả những người như tôi cứ dừng lại để mua. Cũng tại cả đường đời mưu sinh lắm nỗi.
Sau đây là vài tấm ảnh về chợ mà tôi nhặt nhạnh được trong điện thoại, chứ sáng nay còn mải chạy theo em cá, không chụp được gì.




