Có những tuần như tuần vừa qua, mình đã buông hết thảy mọi việc xuống để được thả lỏng, được lười biếng thật sự. Đôi khi phải có những quãng ngưng để bớt làm những điều mòn cũ hay bớt sống hối hả đi. Những mối quan hệ, theo quy luật dường như cũng vậy. Dồn dập quá dễ khiến người ta ứ đầy. Rồi đến một lúc nào đó chúng cũng tự dưng giãn ra, dịu lại, nằm yên lặng. Không hẳn vì điều gì cụ thể, có lẽ chỉ là nó cần được thở, cần được nghỉ ngơi để đủ sức đi tiếp những chặng đường dài kế tiếp. Mình nhớ từng làm một bài thơ kiểu này:
Dừng chân và ngơi nghỉ
Để bền sức đường xa
Quang bão tố phong ba
Buông neo thuyền lặng gió
Giữa dấu yêu nồng nhiệt
Cần đôi lúc một mình
Sau đêm dài tuyệt vọng
Sẽ thấy nắng bình minh
Âm nhạc kỳ diệu thế
Bởi có những quãng ngừng
Hạnh phúc quá trùng điệp
Cũng sẽ thành dửng dưng.