





Gom một số ảnh rải rác chụp cuốn sổ của tôi, dùng để ghi những cảm nhận li ti về cuộc sống và những cuốn sách.






Gom một số ảnh rải rác chụp cuốn sổ của tôi, dùng để ghi những cảm nhận li ti về cuộc sống và những cuốn sách.
Có cái gì vừa thoáng qua đây. Nhanh hơn một cái chớp mắt. Nhanh đến độ chưa kịp cảm nhận đã cũ mất rồi. Tự dưng thấy bình thản lạ. Cái bình thản trên nền của những bề bộn hoang hoải. Tự dưng chẳng cần đoái hoài đến mọi thứ. Mặc cho nó đi theo dòng chảy trôi của chính nó. Thử để thật tự nhiên xem sao. Thử không cần cố gắng xem sao. Xem nó bạc phai đến độ nào???
Rồi tự nhiên có thể là tự nhiên được không? Khi con người cứ đem đến cho nó những áp đặt lý trí. Khó mà có được những tự nhiên nguyên sơ trong thế giới tâm hồn đang ngày càng nhiều chới với âu lo.
Cái gì đang là thứ quan trọng nhất? Cái gì là cái cần chú tâm nhất? Cái gì là cái đích thực nhất? Có lúc câu trả lời thật ngắn gọn, đúng đáp án. Có nhiều khi lại chệch choạc, mơ hồ, hoang mang. Nếu mà buộc phải cố để sống giản đơn thì thực tế đã không thể giản đơn được nữa. Chỉ qua năm tháng đắp bồi, qua những nổi trôi một kiếp mới có thể hướng đến sự giản đơn chay tịnh. Cái sự giản đơn của người nhìn thấu được nhân – quả, thấy suốt được đâu là thắt – mở của nỗi buồn, niềm đau.
Cần phải biết chấp nhận. Biết đối mặt với hiện thực phũ phàng. Không thể nuông chiều bản thân quá! Biết giá trị của từng mối quan hệ. Biết tri túc.
Học chấp nhận và cân bằng không phải điều xấu dù cho sự cực đoan vô cùng chán ghét những khái niệm này. Thế nào mới đáng được biểu dương? Sự hướng đến cảm xúc tuyệt đối của cá nhân hay những hy sinh vì tập thế? Sự trung thực trong từng tế bào của cái tôi nhiều ước vọng hay sự khỏa lấp bỏ quên của một con người đang muốn là nốt nhạc trầm trong ngàn vạn thanh âm vang dội? Sự ham muốn đi đến tận cùng mong mỏi hay là chấp nhận dừng lại sống một đời sống phù du? Có lẽ là… cứ sống thì biết!
(20/12/2008)
Biết ơn ngày xưa hay viết (dù hồi đó suy nghĩ rất mông lung dại khờ) để giờ đây còn được biết mình khi còn trẻ đã sống và nghĩ ra sao.

Hì hụi làm lại từng chút một. Làm lại luôn ngại hơn làm đi. Nhưng vẫn phải làm thôi, đó là sự lựa chọn rồi. Mà nói cho thật lòng thì mình thấy việc “phải” làm lại này có khi là “được”. Được chỉn chu hơn, được làm tốt hơn những thứ trước kia còn khiếm khuyết. Lại bắt đầu từ những chiếc sub đầu tiên ☺️, thật thú vị!
Sự sống bỗng trở nên quá mong manh. Dịch bệnh tràn lan và nỗi lo sợ của con người ngày càng quá tải. Có thể người ta còn niềm hy vọng của AQ nên vẫn thản nhiên cười khi băng qua những lớp bụi đường dày đặc, hít thở khí trời sau làn vải bịt mặt rẻ tiền. Nhưng từ trong sâu thẳm, một nỗi sợ hãi đang chạy ràn rạt gần tim.
Sự sống của thực thể con người đang mong manh, mơ hồ là thế! Và đến sự sống của tinh thần cũng có những băng hoại đến khó tin. Những sự kết hợp, phô diễn có thể coi là hoàn hảo, đẹp đẽ nhưng bên trong thì mục ruỗng và hoang vu gượng gạo. Những nhịp đập cảm xúc không chính thống. Những khát khao, ước mơ không thể công bố ra ánh sáng. Con người vẫy vùng trong mớ suy nghĩ và hành động mâu thuẫn, hỗn tạp. Đau khổ mà không đủ tỉnh táo nhận biết mình đang đau khổ. Bất lực mà không đủ sức vượt qua nổi bất lực…
Bày biện mọi thứ trần trụi ra không dễ. Không dễ, nhưng cần làm và buộc phải làm để không gây lầm tưởng và ảo tưởng cho ai. Biểu lộ đúng bản chất có thể ban đầu khiến xung quanh thất vọng, nhưng đó là sự thật. Vì nó thật nên sẽ dần được chấp nhận, được bao dung và ta sẽ có cơ hội chỉnh sửa. Còn những thứ có vỏ bọc nuột nà, được tô vẽ sặc sỡ, đến khi chỉ còn bộ xương trơ khấc, sẽ gây sụp đổ cho những người từng tin tưởng. Mà không, đó thực chất là sự sụp đổ của chính mình. Thà cứ thế, thà cứ thực, dù xấu và ta kiên nhẫn sửa chữa dần. Còn hơn là đẹp đẽ giả tạo đầy ngoan cố và ta sẽ chết chìm trong sự mệt mỏi bởi gồng mình.
