Hà Nội đêm

Trời sang tháng tư, không khí xuân đã lùi vào kỷ niệm cùng với đào mai đang chờ ươm vụ mới. Những ngày nắng nhiều dần, và đêm lại càng trở nên ý nghĩa. Đêm mang lại cho chúng ta chút dịu nhẹ, mát lành thanh khiết sau những bụi bặm của một ngày vất vả. Trong không khí giao mùa ấy, người ta dường như muốn thức cùng đêm lâu hơn, để sống xôn xao, tươi mới với hương hoa cùng tĩnh lặng của đêm Hà Nội.

Đêm của phố

Đêm của phố là những hàng quán ăn mở khuya dành cho người đi làm về muộn muốn ăn lót dạ món gì đó. Ngõ Cấm Chỉ – Đào Duy Từ nhộn nhịp và ầm ào tiếng ăn, tiếng cười nói. Đê La Thành còn bay mùi cơm rang, cháo gà… suốt phố. Cầu Giấy sáng lên những biển quảng cáo gà tần, xôi thịt mà thực khách thanh niên, sinh viên là nhiều. Sang Nghĩa Tân, nhìn qua sân bóng vắng là vỉa hè đông quán chỉ mở đêm với đầy đủ các thức rất bình dân thu hút nhiều người tụ tập đông nhất vào khoảng 21 – 23 giờ.

Đêm của phố là những quán cóc đèn dầu leo lét với chè đặc đợi hơi thuốc lào kêu xòng xọc cho vang sâu vào không gian. Bàn ghế cũ nằm im lặng nghe tiếng thở đều của mấy người ngủ màn trời gần đó đang muốn tận hưởng bóng đêm để tan mau cái mệt nhọc của ngày qua. Ra Hàng Bông, lên hàng Gai, chạy xe thẳng xuống Long Biên hay tạt qua các phố nhỏ đều dễ dàng tìm được những quán nước đêm. Những quán nước dành cho những người lang thang tìm cảm hứng, dành cho những công nhân làm đêm hay những người đi chợ sớm. Quán lèo tèo vài ba cái kẹo lạc, kẹo cao su, thuốc lá… nhưng luôn là tâm điểm để lại dấu ấn cho đêm Hà Nội. Chiếc đèn dầu để châm đóm vẫn không bị diêm và bật lửa cho sang bên lề. Quán có đèn mới được, mới cho cái không gian đêm bừng lên sự sống, lửa chỉ là đốm nhỏ, nhưng thật là ấm áp. Đêm vắng quán, đêm thành cô đơn.

Đêm của phố với quầng sáng của đèn bàn nhà ai trong ngõ hẻm đọc sách khuya. Ngõ sâu và hẹp. Lác đác có tiếng bước chân người về muộn. Tiếng chó sủa râm ran. Thảng hoặc có tiếng xe máy với đèn xe chiếu vào rõ cả mảng tường rêu in nhiều số điện thoại và địa chỉ quảng cảo khoan cắt bê tông.

Phố đang vùi trong đêm. Những vỉa hè đá lát bỗng thêng thang bởi im ắng tiếng xe và tiếng bán mua í ới. Hè phố thành nhà chờ, chờ sáng để tìm lại sự bận rộn, cũng mong đêm dài ra để hưởng nốt cái êm đềm ít ỏi. Cây lá cũng ngủ mơ trong tiếng gió nhẹ ru, bóng cây tối thẫm ngả hiền lành xuống mặt đường trong màu vàng trở che của đèn đường thắp muộn.

Đêm của phố không chỉ là tĩnh lặng. Ở đâu đó trên những con đường vắng vẫn có những tâm hồn sôi sục với nhạc điệu cuồng quay. Qua New Centery mà nhảy nhót và uống rượu Tây, ngắm váy ngắn quá cỡ và ngửi mùi thuốc ngoại. Trong khi đó ở Hàng Chuối, Lương Ngọc Quyến, Mã Mây hay Hàng Hành cũng như nhiều phố khác vẫn nhấp nháy đỏ xanh trong các quán Karaoke. Quán có tường cách âm chẳng lo mất ngủ hàng xóm. Cà phê đêm muộn cũng là cái thú của nhiều người. Vì mất ngủ hay vì yêu đêm, yêu cái sâu thăm thẳm của bóng tối đặc quánh mà cà phê với hương thơm đậm đà đã quyến rũ họ trong nhiều đêm như thế. Đôi khi trên những hè vắng, những bóng người tụ tập chuyện trò, nhậu nhẹt, tán gẫu chán rồi chuyển sang than thở sự đời cũng khiến ta cảm thấy thú vị. Có nghĩa đêm không chỉ là đêm. Đêm có một đời sống rất riêng của mình.

Hồ Gươm hay Hồ Tây đã vãn những đôi tình nhân tâm sự. Những bóng người lúi húi dọn hàng. Những xe đạp bán thuốc lá, quà vặt rong cũng đang mải miết đạp về để kịp ngả lưng. Những người ăn xin cũng tạm quên nỗi khổ cực của mình để yên giấc. Những bóng áo xanh còn gắng làm xong việc của mình để đường phố sớm mai tinh khôi hơn. Hồ vắng, nước đen im lặng. Lá lộc vừng ngủ mê rụng xuống mặt nước khẽ khàng như tiếng thở hồn nhiên của trẻ nhỏ. Hồ trở lại dáng vẻ nguyên sơ hồn hậu.

Đêm của phố luôn thế. Đêm êm ắng, đêm mơ hồ và chính trong khoảng sâu bí ẩn đó cũng có những câu chuyện không bao giờ kể hết. Và với những người quen thức, quen sống trong đêm, đêm chưa bao giờ hết thi vị.

Đêm của lo toan

Khi mọi người đang say trong giấc ngủ thì có nhiều người lại phải làm việc. Đầu tiên là những người làm ca kíp. Đó là những bác sĩ, y tá trong bệnh viện. Với họ 12 giờ đêm không có nghĩa là giờ nghỉ ngơi. Bất cứ lúc nào những bệnh nhân cũng có thể cần đến họ. Đó là những người chiến sĩ công an, cảnh sát làm nhiệm vụ giữ gìn an ninh trật tự cho phố phường. Đó là những người công nhân làm đường làm bạn với vôi vữa, gạch ngói hay ống cống, dây cáp, cuốc xẻng, máy xúc, xe ben… Buồn ngủ quá thì chợp mắt trên hè

, lấy áo đắp, lấy mũ làm gối, cũng chẳng lấy làm phiền vì sự ngủ nghê tạm bợ này.

Đó là những người đang đông đúc bán mua ở gần ga Long Biên, chợ hoa Yên Phụ, chợ Mơ, chợ Xanh… Chợ đêm thường họp vào nửa khuya cho đến mờ sáng. Những người đi chợ đêm từ các huyện, vùng lân cận đổ vào Hà Nội hoạt động như một thói quen, cứ đi, cứ đến, ồn ào hay lặng lẽ bán mua, có lúc quên cả mục đích chính là mong cuộc sống của mình thêm no đủ. Đôi mắt quầng thâm dường như không bao giờ là mối bận tâm của họ. Những bóng người gò lưng trên chiếc xe đạp chở cải xanh, cà chua nặng trĩu. Những xe máy chất đầy rau muống, những xe hoa, mẹt hoa rực rỡ trong ánh đèn vàng. Rồi có khi va quyệt, có khi ngã lăn kềnh cả người lẫn xe, đau rồi cũng phải cố, nhỡ ra rau nát thì lỗ vốn to.

Đó là những người tầm quất đêm dạo hoặc có chỗ quen và khách quen vừa tay băm chặt, cấu véo vừa tán chuyện cùng khách. Hay những người bán bánh mì, bánh bao, xôi nóng kiên trì đi qua từng con đường nhỏ. Tiếng rao mấy ai nhớ, mấy ai nghe. Nhưng những tiếng rao ấy là một phần không thể thiếu của phố và đêm. Tiếng rao càng tha thiết hơn khi hè vào độ chín với tiếng ve kéo đàn qua từng góc phố. Tiếng rao càng làm người đi xa nhớ nhung những dáng hình thầm lặng đang làm nên nét đặc trưng sâu thẳm của Hà Nội.

Bếp than lại đỏ rực náo nức chờ ngày mới. Đêm hiền lành đang dần lặng lẽ nhường chỗ cho ngày bận rộn. Vào quãng 4 – 5 giờ sáng, những hàng ăn lục tục chuẩn bị dọn ra. Ngõ nhỏ chuẩn bị bốc khói, thơm lừng bún, phở trộn cùng những lo toan của người mẹ, người vợ.

Đêm trong cảm nhận

Với những con phố nối liền hay những ngõ ngách nhỏ hẹp, đêm lan tỏa và có ý nghĩa như một người bạn tri âm. Đêm là sự thu gom của bao điều giản dị và bí ẩn. Khuya khoắt rồi, cuộc sống vẫn không chịu ngừng nghỉ. Con người với sức chịu đựng dẻo dai của mình vẫn mải đi tìm lối sống quen một cách vô thức. Và khi ai đó ngoái lại, mới nhận ra đời ta đã được sống thật dài.

Đêm mùa hạ, nằm nghe tiếng thời gian ngân khẽ quyện trong hương sấu dịu dàng thanh mát. Qua khung cửa sổ, đêm lan vào phòng ai đang thao thức, để lôi kéo con người về với sự lắng đọng, những ký ức đẹp đẽ và cả những dự định lớn lao. Cái không gian đặc quánh như cà phê tưởng rằng chẳng có gì đáng nói, nhưng hóa ra lại quá phong phú, gợi mở, chính chúng ta tạo nên và chính chúng ta lại đang khám phá. Rộn ràng của ngày mới đến và qua, sẽ trả lại cho đêm không khí quen thuộc vốn dĩ của nó. Hành trình của mỗi người mang theo sẽ có những đêm bình yên như thế để yêu và sống được nhiều hơn.

Published in: on 08/04/2007 at 8:28 Chiều  Gửi bình luận  

Nhớ bếp

Xa bao lâu mới về, cuối năm rồi, về để sà vào bếp lửa tìm lại hơi ấm nồng nàn của những kỷ niệm ấu thơ. Trở về, nghe lòng mình rộn rã một nỗi nhớ rưng rưng, tựa hồ dòng nước quê hương đang chảy dạt dào trong huyết quản. Dù bếp kia một ngày nào vắng mẹ, vẫn không lạnh lẽo bao giờ, ngọn lửa vẫn cháy như nụ cười chưa bao giờ tắt trên đôi môi dịu dàng của mẹ tôi.

Than hồng xua tan đi cái lạnh lẽo còn rơi rớt của mùa đông, hân hoan cho một mùa xuân mới. Rơm rạ góp màu vàng thổi lên từ những mùa màng bội thu. Trấu mịn màng tìm chai đóng khuôn đỏ lửa. Củi thơm tho, đậm đà vun vén cho hy vọng sau một năm mới đủ đầy. Những ngọn lửa xanh của bếp ga, những vòng tròn như xoáy ốc của bếp điện, những sợi bấc giản dị của bếp dầu… Tất cả đều mang tới cho mọi người cảm giác về một không gian ấm cúng, khi mùa xuân tới, khi đào, mai hé nụ, khi quất vàng như những đốm nắng treo trên lá xanh trĩu nặng, khi hương trầm thơm quấn quýt trong mỗi căn nhà.

Bếp làng

Dù chỉ là cái bếp đơn sơ như bao cái bếp Việt Nam khác, nhưng đối với mỗi chúng ta, gian bếp nhà mình luôn in đậm trong tâm tưởng như một niềm an ủi những khi buồn, những khi cô đơn cần tìm hơi ấm. Một góc ám khói, củi dựng xó bếp cho chóng khô, hành tỏi, mắm muối, nồi niêu xoong chảo để trên giàn bếp… đều gợi lên sự ấm cúng, no đủ của gia đình. Ngọn lửa hồng trong bếp mời gọi sự sum vầy, nó không chỉ là nơi nấu nướng mà đã trở thành nơi thủ thỉ, tâm sự thân mật của bà, của chị, của mẹ. Một ít bùi nhùi làm bùng lên ngọn lửa, trấu âm ỉ cháy giữ hơi cho ấm chè mùa lạnh. Bếp như một lời hẹn cho những ai ở nơi xa xôi mong ngày đoàn tụ.

Tôi vẫn hình dung rõ dáng mẹ mỗi sớm nấu nước, nấu nồi cám cho lợn. Tôi vẫn nhớ như in dáng mẹ nhóm củi từ tờ mờ sáng. Ngọn lửa nhỏ từ que diêm chuyền sang đóm, áp vào những thanh củi khô giòn nắng, bùng lên cao vút, sáng bừng cả gian bếp. Mẹ bắc nồi lên, tiếng củi nổ lép bép. Tôi mắt nhắm mắt mở mò xuống bếp ngồi thu lu gục đầu trên tay mẹ để tìm hơi ấm sực. Mẹ bảo “mai mua lá dong là vừa, hai mấy tháng chạp rồi còn gì”. Mắt tôi sáng lên khi nghĩ tới những chiếc bánh chưng xanh mướt vuông vức ăn cùng hành muối và giò lụa.

Lá dong được lựa kỹ, rửa sạch, lau khô. Này gạo nếp, này đậu xanh mẹ đã chuẩn bị sẵn. Này nồi to, này lạt buộc, củi xếp thành hàng, ba đã đợi từ lâu, thế là lửa lại reo, tôi lại được tưới tắm trong ánh hồng ấm áp, có mọi người quây quần cùng trông lửa và đợi bánh chín. Tôi thường ngủ quay ra sau khi háo hức được vài tiếng đầu. Đến khi bánh chín được một đêm tôi mới tỉnh, để rồi lại tiếc không được đẩy củi trông bánh chưng. Cũng tại hơi ấm nóng của củi lửa đã đưa tôi vào những giấc mơ ngày tết tung tăng áo mới. Lửa sưởi ấm tôi, cho tôi cảm giác thanh bình và êm ả. Tôi yêu gian bếp nhỏ biết bao!

Lớn rồi, gặp bếp ga, bếp điện, vẫn không quên bếp củi, bếp trấu ở nhà. Luôn muốn tìm lại kỷ niệm những lần vùi khoai vào tro nóng, lôi ra cầm bỏng rẫy cả tay. Chỉ chờ tết, chờ cơ hội xum họp gia đình để thấy mình không bị lẻ loi và xa cách với những ngày ấu thơ.

Chiếu cuối năm, bánh chưng đã được bày lên bàn thờ cùng xôi gà, ngũ quả. Khói bếp mái rạ vẫn còn vương trên những ngọn tre. Lửa vẫn le lói giữ ấm cho nồi cháo mẹ ninh ăn đêm cuối năm. Cho đến gần giao thừa, mẹ tắt lửa. thắp thêm tuần hương rồi gọi cả nhà ngồi vào chiếu chờ năm mới đến gõ cửa. Mẹ bao giò cũng thế, năm nào cũng thế, say sưa chờ từng khắc trôi qua, thi thoảng lại ngước lên bàn thờ, nhìn hương tỏa khói vòng vòng thơm trầm ấm, mắt lấp lánh xa xôi. Bếp tắt lửa nhưng không lạnh hẳn, hãy còn âm ấm, đủ cho mèo con ngủ vùi, lười không muốn dậy chờ xuân tới.

Bếp phố

Phố với nhà cao cửa rộng nên bếp cũng được dành cho một không gian thoáng đãng, tươm tất. Bếp lúc này không đơn thuần chỉ để nấu nướng mà những chủ nhân của nó đã có dụng ý thể hiện quan điểm sống, con mắt thẩm mỹ tinh tế của mình trong cách bài trí, xếp đặt vật dụng cũng như khai thác không gian bếp một cách hợp lý.

Khác bếp ở thôn quê, bếp thành thị có tác dụng tổng hợp bởi tất cả đã được thu vào không gian này, tránh dính dáng đến các không gian phòng khách, phòng ngủ… Vả lại sân vườn nhỏ hẹp, không thể ra sân rửa bát, không thể để chum nước ngoài gốc cây hay vại cà trên lan can được. Sẽ có tủ gỗ, tủ nhôm kính treo trên tường đựng bát đĩa, đựng các hộp gia vị… Sẽ có bệ, bồn rửa sẵn vòi cứ thế vặn nước ra. Sẽ có nồi cơm điện nấu cơm không cần coi sóc. Sẽ có tủ lạnh đựng thức ăn không sợ ôi thiu. Rồi càng lúc càng hiếm lọ dấm tự ngâm, liễn mẻ tự nuôi, vai cà tự muối. Mọi người còn bận bịu với công việc, người lớn đi làm, trẻ con đi học, không còn nhiều thời giờ đâu để chăm chút những thứ tỉ mỉ như thế. Cần thứ gì thì chợ cũng có, tiện lợi, khỏi lích kích, cầu kỳ. Vợ chồng làm cả ngày, ăn trưa tại công sở. Bếp vắng hoe. Chỉ có chiều về, vợ chồng con cái mới được sum vầy, bếp mới được dịp nổi lửa. Bếp ga, không cần nhóm, lửa xanh bùng sáng sau một tiếng bật, không còn phải cúi đầu nhắm mắt thổi lửa phù phù mà khói bếp c
ay xè mắt hay cắm điện cho quạt con cóc chạy tít phả vào cửa bếp than, không còn lo lửa tắt những lúc chạy đi rửa rau, múc nước, không ống khói, không que cời… Nhưng mọi người vẫn không quên 23 tháng chạp sắm mũ cho ba ngài “đầu rau” (hai mũ ông, một mũ bà) và cá chép để đưa ông công, ông táo về chầu trời. Mới biết, bếp đã trở thành một biểu tượng linh thiêng không gì thay thế được!

Ở phố, bếp cũng vẫn giữ vai trò quan trọng của mình. ấy là nơi quây quần, tụ họp, là nơi ấm áp, gần gũi nhất đối với mỗi thành viên trong gia đình. Bữa cơm thường ngày còn có lúc lơi là, chứ nhất định Tết thì người phụ nữ cũng sắm sanh đủ thứ cần thiết để dành cho ngày xuân không sợ đói, sợ thiếu. Nhìn vào bếp là thấy sự đầy đủ và tài lộc của năm mới, thấy phong cách sống của mỗi gia đình, thấy được cái nết, cái khéo của người vợ. Vào bếp, người phụ nữ tìm lại được sự dịu dàng, đảm đang, người đàn ông thấy mình được chăm sóc và thấy gia đình là nơi không thể rời xa. Con trẻ háo hức chờ ăn, bốc vụng một miếng còn ngon hơn ăn bát, buổi học cuối năm, chỉ trực mau tan lớp để chạy như bay về nhà, ào vào bếp.

Bây giờ, ai hỏi đi xa nhớ gì nhất, tôi không ngần ngại nói “nhớ bếp”. Đó là nỗi nhớ quá quen thuộc đối với mỗi người Việt Nam. Khi lạnh lẽo, cô đơn, hoảng hốt, lo lắng, tôi lại đốt một ngọn lửa nhỏ, huơ hai bàn tay lên cho đỏ hồng để tìm về cảm giác bếp lửa mẹ tôi. Thầm cảm ơn những mùa xuân đã cho tôi được trở về bên mẹ, bên gia đình thân yêu, bên gian bếp nhỏ, bên những ngọn lửa cháy sáng nồng nàn. Mùa xuân này, tôi nhất định thức đợi bánh chín bên ngọn lửa hồng mẹ nhóm từ que đóm ba chẻ chiều qua.

Published in: on 08/04/2007 at 7:17 Chiều  Gửi bình luận