Một chiều ngồi trông

Chiều muộn. Ra chợ xay bột cho Win. Ngồi ghế nhựa nhìn ra đường Trần Quang Diệu. Đường tắc. Không khí đậm đặc mùi xăng. Ai cũng vội vã mong nhanh về đến nhà để rũ đi lớp bụi đường mệt mỏi. Mình cũng thường xuyên ở trong tình trạng ấy. Xe nóng máy. Tay mỏi nhừ. Nhích từng bước từng bước… Bây giờ ngồi một chỗ nhìn mọi người qua lại, cứ như mình đang đứng ngoài cuộc sống. Nhưng không phải, mình cũng đang hiện hữu trong đời sống này. Ngửi những làn khói bụi. Đi và về mỗi trưa mỗi chiều. Tham gia vào mạng lưới giao thông lộn xộn một cách liều lĩnh. Thực sự quên mất những nguy hiểm khi đi trên đường cho đến khi thấy một sự cố nào đó xảy ra mới giật mình, nhưng rồi lại nhanh chóng quên đi và tiếp tục đi trong vô thức. Hôm nọ ngồi ở Hoàng Phương với hai người bạn, mình đã đưa cốc lên chúc “đi đường an toàn” mới chán chứ.
Nhiều lúc mong được trong lành với thiên nhiên, mong được yên tĩnh với sông nước, mong được thảnh thơi với vườn rộng sân sâu. Nhiều lúc mình phát cáu lên với những mệt nhọc không đâu. Nhưng liệu khi xa những chộn rộn, đông đúc, xôn xao này mình có chịu được không? Hình như mình đã yêu chính những thứ xô bồ này. Mình đang cần nó như cần khí trời. Có lẽ thiếu nó mình lại sẽ thấy vắng vẻ biết bao nhiêu. D nhỉ!
Published in: on 16/04/2007 at 8:10 Sáng  Gửi bình luận  

Rượu ơi!

Lâu rồi không đụng đến rượu. Kiêng cữ mà. Gọi là uống rượu thế chứ ngồi với rượu để ngửi hơi rượu là chính, quan trọng nhất là cuộc rượu đó cùng ai mà thôi. Ngồi với rượu mà không đậm đà, chia sẻ thì cũng chỉ nhạt như nước lã. Nhớ nhất là lúc ngồi cùng Ốc và bạn bè, ngồi với Ốc và cơ quan anh, ngồi với Ốc và gia đình. Có thể uống, có thể chỉ chạm môi, hoặc chỉ nhìn Ốc uống. Trong những lần karaoke, nhìn anh hơi phê, hát và nhảy say mê, lòng vợ thấy xôn xao quá!
Cũng nhớ những lần ngồi cùng bạn bè, một hai người thôi và nói những điều thấm thía, thẳm sâu hay yên lặng mà ngắm những rung động trong tiềm thức. Có những lúc muốn điên lên mất, lại ngồi cùng rượu mà mới thấy “rượu không say chỉ để buồn thôi”…
Văn Cao có cái cảm giác thời gian đang chảy trôi vào vô cùng vô tận khi nâng rượu lên trong phút thăng hoa không nhỉ?
“Thêm một ly rượu chảy vào hư vô
Bàn tay cầm ly
đặt khẽ
và buông nhẹ
Thời gian qua kẽ tay”.
Published in: on 16/04/2007 at 2:19 Sáng  Gửi bình luận