Phố cũ
Ngày cũ
Có ai hay đá cuội dưới chân cầu…” (Ngô Tự Lập)
Một đám ma
– Này, đi lần nữa đi, đeo cái kính vào cho khác khác 1 tí, ra viết hộ mấy dòng cảm tưởng luôn.
– Ơ, em cũng nhập hội luôn đi vào đoàn này cho đông… Em ngại lắm, giễu qua giễu lại người ta cười cho… Cười gì mà cười, rách việc quá, nhanh nhanh cho chị nhờ…
– Ra mời khách viết cảm tưởng đi, cứ đứng đực ra đấy thế!
– Mày có mua nhầm băng không mà nhạc hiếu nghe sung quá vậy mày?
– Đợi em, em đi lại, lúc nãy chưa kịp bắt tay chia buồn với sếp.
– Anh ơi, thông cảm quay lại viếng lần nữa hộ em. Lúc nãy mải buôn điện thoại chưa kịp nháy máy. Thiếu ảnh của đoàn nào là chết em…
Đám ma kéo dài lê thê từ sáng tới chiều. Thân chủ không còn sức khóc. Đói quá ngồi tại chỗ viếng ăn tạm bắp ngô, mút tạm hộp sữa.
Các đoàn vào viếng, tranh nhau chen lên trước như tắc đường chùa Bộc.
– Nhanh nhanh cho em về còn đi mừng tân gia…
Cám ơn blog!
Xa blog cũng lâu lâu, nhớ quá! Hoá ra nơi này đã trở nên thân thuộc và cần thiết đối với mình hơn mình tưởng. Sáng nay xem “Mỗi ngày một cuốn sách”, thấy Đài Truyền hình VN giới thiệu “Blog 360 độ” thật hay và ý nghĩa. Mới thấy sự lan truyền, sức ảnh hưởng của nó đã quá rộng lớn. Lại càng cảm thấy có trách nhiệm hơn với những gì mình viết, mặc dù cái sự viết đó là tự do, là xuất phát từ tâm hồn, là cho chính mình trước đã.
Đôi lúc mình tự vấn liệu trong blog của mình có gì là giả dối không? Trả lời thật thà xem nào! Chắc chắn là không! Không có gì giả dối hết. Nhưng sự chân thật được giãi bày ra chiếm bao nhiêu phần trăm cả đời sống mình? Có lẽ khoảng 60%. Còn 40% dành riêng cho mình, riêng cho những gì cần giữ lại.
Blog đã đem lại cho mình sự cởi mở,thái độ sống hoà đồng và sự quan tâm đến những người xung quanh mà mình không quen biết.Blog mở ra một thế giới của những tâm hồn với đầy đủ buồn vui, cần sẻ chia và cần được chia sẻ. Buồn, cho một entry lên để hoá giải. Vui, post một hình ảnh tươi sáng lên để nhân rộng tiếng cười. Hân hoan vì một comment đồng cảm. Sung sướng vì ngẫu nhiên tìm ra một người bạn cũ lâu không biết tin nhau…
Phải nói là nhờ có blog mà nỗi cô đơn của mình đã vợi bớt trong những ngày xa cách người thân. Nhờ có blog mà được hiểu nhiều hơn và được thấy mình là mình hơn. Có thể tặng được bạn một truyện ngắn không đầu cuối, gửi cho người lạ mặt một lời động viên chân thành, add một cái tên nhiều ẩn chứa của niềm tin, gửi message cho người thầy xưa không dám hỏi chuyện… Và nhiều nữa…
Dù còn kém cập nhật về công nghệ blog, không có slide, không add ảnh hàng loạt được trong một entry, không kèm được video, lời nhạc trong bài viết, chưa tự thiết kế được cho mình một background ấn tượng… nhưng mình vẫn biết mình chính là blogger thực thụ. Có ai phản đối điều này không? ![]()
Ngày hôm qua là thế
Reiko viết: “Tất cả chúng ta đều là những con người bất toàn sống trong một thế giới bất toàn. Chúng ta không sống với sự chính xác cơ khí của một chương mục ngân hàng hoặc bằng cách đo đắn mọi đường nét và góc cạnh của chúng ta với thước dây và máy ngắm”.
Bài hát của Việt Anh. Mình nghe lần đầu tiên ở Tiền Hải trong một buổi trưa lặng lẽ với giọng hát Hồng Nhung. Sau đó nghe lại Quang Dũng. Đều thấy hay và có cảm xúc. Đúng là từ ngữ và giai điệu của Việt Anh. Không muốn nói gì nhiều vì tự nó đã toát lên được đầy đủ cảm giác về những nghĩ suy và nỗi nhớ cũng như sự chấp nhận nhẹ nhàng về quá khứ. Mỗi người có thể tìm cho mình những đồng cảm riêng.
Ngày hôm qua là thế chìm khuất trong mưa xóa nhòa
Nhìn em đi lặng lẽ qua những buồn vui
Ngày hôm qua là thế từ tháng năm cũ tìm về
Tìm trong em nụ hôn quên lãng đầu tiên
Ðợi em qua đường phố thao thức, cả gió mưa cũng dịu dàng
Ngày hôm qua, dù nắng bôi xóa, dù mưa còn rơi
Ngày hôm qua là thế biển tiễn đưa cánh buồm về
Ngày hôm qua dù sao tôi đã chờ mong
Một sớm mai nắng, về trên hàng cây và gió tha thiết
Chỉ có em biết nơi nào, đại dương vẫn khát khao
Chỉ có em biết từng đêm, từng đêm tỉnh giấc
Chợt thấy ta giữa xa lạ, nơi nào
Vàng phai đi mùa thu, để lá hoa hết phiền muộn
Ở ngoài kia, còn có mây trắng trời xanh
Ngày hôm qua mình đã mơ ước, một ước mơ dẫu bình thường
Ngồi bên em hoàng hôn đâu đó rụng rơi
Ngày hôm qua cạn lối, chỉ có anh trước biển rộng
Chợt nhận ra mình cô đơn giữa đời nhau.