Đủng đỉnh yếm đào

Nghe “Đủng đỉnh yếm đào” của Thu Huyền hay phết. Mình thích nhất bài “Hát đuổi”. Bài này của đất Hà Nam, lời có vẻ sành điệu.
“Hỡi anh đi cái ô đen
Hỡi anh đi cái ô đen!
Có chồng thì em đây vẫn đợi.
Có quên em đây vẫn chờ.
Đừng đi như thể bàn cờ…
… Đi ô phải biết dùng ô.
(Chứ) Đi ô phải biết xòe ô.
Bằng không… (bằng không thì sao?)
Bằng không đem vứt xuống hồ cho xong.
Bằng không đem vứt xuống hồ cho xong.
Ước gì ta hóa ra ong.
Để ta làm tổ trong lòng cái ô”.
Ông bà ta hóm hỉnh và bạo dạn kinh!
Published in: on 04/06/2007 at 1:13 Sáng  Comments (1)  

Thương Bi

Cuộc sống bây giờ hiện đại quá có lúc cũng đáng sợ. Tất nhiên đều do con người tạo ra cả. Mình đang nghĩ đến Bi. Bi mới 14, cái tuổi đáng ra phải rất hồn nhiên và trong sáng với những trò chơi nghịch vang trời. Nhưng trong không gian chật chội của những bức tường, trông Bi buồn thảm quá! Vì mạng Internet bị hỏng đã mấy ngày nay, máy bị virut nặng chưa khắc phục được. Bi đi ra đi vào, đi lên đi xuống. Mắt không chứa một niềm vui nhỏ nào. Rùng mình vì sự cô đơn quá sớm của em. Vì những phụ thuộc công nghệ đó đang ăn dần lấy những hồn nhiên. Mình bảo Bi ra ngoài chơi cho thoáng. Bi bảo “có gì mà chơi”. Bảo Sâm – bạn Bi sang chơi với Bi, lúc sau hỏi có vui không, Bi chép miệng “mạng hỏng thì biết chơi cái gì”. Sâm về. Bi nằm cong như tôm trên giường xem kênh Bibi. Xem đi xem lại những hoạt hình hát hò ầm ĩ, cũng chán không buồn cười.
Máy sửa xong. Bi cười sáng cả phòng. Nhỡ máy lại hỏng nữa thì sao nhỉ? Mình sợ thấy cái dáng lủi thủi của Bi mỗi khi bị cấm chơi điện tử. Tiếc Bi không được chơi những trò chơi ngày xưa mình đã từng chơi. Chơi dây, chơi thả đỉa ba ba, trốn tìm, ô ăn quan… Chơi vã mồ hôi rồi về tắm, ăn cơm thật ngon. Làm gì cho Bi bây giờ nhỉ? Mình cứ hay to mồm dậy dỗ em, nhưng chẳng có giải pháp nào khả thi để đưa em ra với thoáng đãng thiên nhiên và những trò chơi không hại mắt, không khiến đầu óc u mê. Mình cũng chúi mũi vào công việc riêng. Bố mẹ cũng bận bịu. Mùa hè đối với Bi bây giờ cũng không có gì thú vị. Đợi chờ một chuyến đi chơi mãi chưa được. Ra đường đông đúc, bụi bặm lắm. Thế thì chơi gì và chơi ở đâu?
Published in: on 04/06/2007 at 12:58 Sáng  Gửi bình luận  

Đọc Rừng Nauy

Đang bị lạc trong Rừng Nauy. Cũng không nói được cảm giác như thế nào. Bây giờ muốn play ngay Beatles. Chẳng phải để hiểu rõ hơn về không khí của tình yêu những năm 60 của giới trẻ Nhật Bản. Đơn giản muốn nghe thế thôi. Nhưng rõ ràng mình không có dư vị nhiều về những sexy ngọt ngào u sầu ở trong chuyện. Cái hơn hết mình nhận được khi lang thang trong Rừng Nauy chính là lòng tốt hồn nhiên của Watanabe, sự thẳng thắn và sống động của Midori, “sự tuyệt vọng của những tâm hồn trong trắng sẵn sàng hy sinh thân mình để khỏi thỏa hiệp với cuộc sống thế gian”. Và nữa, mình càng thấy rằng cuộc sống ngắn ngủi và quý giá biết bao, cần thoát khỏi ngay cái âm ba buồn mênh mang này để tiếp cận với những giản dị nhất của cuộc đời. “Giản dị như sự thật. Như bốn mùa. Như sống/chết”.
Published in: on 04/06/2007 at 12:13 Sáng  Gửi bình luận