Loạn gia truyền

 

Nói đến gia truyền, mọi người thường nghĩ đến cái gì đó hiếm hoi, quí báu do đời trước truyền lại mà con cháu có nhiệm vụ trân trọng và giữ gìn và coi là của riêng của dòng họ. Nhưng ngày nay, cũng có một số “nhầm lẫn” về nó.

Ở Hà Nội, đi đến đâu, vào chỗ nào cũng thấy nhan nhản những biển hiệu “gia truyền”, nào là phở gia truyền, thuốc nam, thuốc bắc gia truyền, bánh xèo gia truyền, thuốc sâu răng gia truyền,… Không thể phủ nhận rằng, có những nhà làm ăn nghiêm túc, có uy tín lâu năm và được mọi người tin cậy. Họ rất có trách nhiệm với khách hàng và coi nghề của mình là cái nghiệp găn với cái đức, cái tâm. Nhưng thời gian gần đây, nhiều nơi dựa vào cái hiệu “gia truyền” để làm ăn kiếm khách đến đông.

Dạo trước, nghe nói ở phố Huỳnh Thúc Kháng có quán phở “gia truyền”, tôi liền ghé vào ăn thử. Song, sự hào hứng đã bị dập tắt ngay khi tôi nếm miếng phở đầu tiên. Nước thì nhạt nhẽo, thịt không có mùi thơm. Có cảm tưởng như đang ăn nước mì chính. Ông khách ngồi ăn cạnh tôi làu bàu: “Phở này lần sau cạch”.

Đường Thái Hà có vỉa hẻ rộng rãi nên có rất nhiều những hàng bánh xèo mà bảng hiệu như nhau “Bánh xèo miền Nam gia truyền”. Chỉ một đoạn hè ngắn mà tới ba hàng gia truyền. Không hiểu gia truyền ở đâu mà nhiều thế?

Ngõ Đa Lộc – Xuân Thủy – Cầu Giấy, một buổi sáng ăn phở, tôi được nghe ông chủ quán và bạn ông nói chuyện. Ông bạn bảo : “Này, sao ông làm cái bảng tèm nhèm thế? Cứ phải ghi “Cơm phở gia truyền” thì mới ăn thua. Chủ quán nói: “Nhưng mình có gia truyền gì đâu?”. “Thì có ai bắt bẻ ông đâu mà lo, mai làm luôn đi nhé!” – ông bạn vun vào.

Tôi có một cô bạn mắc bệnh dạ dày, chữa đã lâu mà không khỏi. Cô ta phàn nàn: “Chính vì tôi sính nhà thuốc gia truyền mà đến nay tiền mất bệnh vẫn chẳng thuyên giảm. Chỉ được cái quảng cáo rất kêu, những là thuốc gia truyền đặc trị dạ dày, chỉ uống ba lần khỏi hẳn”. Cô nản quá, may sao vừa rồi được người ta mách cho đến lấy thuốc nam của thầy thuốc quân đội về hưu ở Đốc Ngữ, uống 3 liều đã khỏi mà ông có gia truyền gì đâu.

Tình trạng các cửa hàng cửa hiệu mang danh gia truyền tràn lan như hiện nay thì “gia truyền” sẽ thành “dây truyền” mất!

Published in: on 03/08/2007 at 9:13 Chiều  Comments (3)  

Việc ta việc mi

Đây là tấm ảnh Bờm mới chụp sáng nay tại hồ Hoàng Cầu. Sau biết bao nhiêu lần dẹp chợ rồi lại họp chợ không thể đếm nổi thì các cơ quan chức năng cuối cùng cũng cho ra được hai tấm biển “Cấm họp chợ” như thế này. Vài hôm đầu các vị kiên quyết quét sạch rác rưởi của chợ búa phiền nhiễu bày bừa ra mỗi ngày, chợ im ắng đến kinh ngạc, tưởng như im mãi mãi.
Nhưng hóa ra cũng như những lần trước, chỉ vài ngày sau chợ họp còn ác liệt hơn về cả quy mô hàng hóa lẫn số lượng người bán và người mua. Chợ Thái Hà ế nhăn răng. Các hàng ăn sáng có bàn ghế nhớn nhác thèm thuồng nhìn sang bún đậu mắm tôm, trứng vịt lộn, bánh giò, bánh khúc đứng bên hồ mát lộng,vừa thể dục rèn luyện sức khỏe vừa mở túi hứng tiền. Thuế không mất, khỏi cần trưng biển “Khách hàng là thượng đế” cho tốn công.
A ha, thì ra có một quy định mới: Việc ta ta làm, việc mi mi làm. Biển cấm cứ đứng đó hóng mát, hàng ta bán ta cứ bán thỏa chí tình tang. Cũng giống như Gặp nhau cuối năm lần nào đó NSUT Chí Trung có kể chuyện: cắm đèn là việc của anh cắm đèn, còn nhổ đèn là việc của anh nhổ đèn. Anh cắm đến phiên cứ cắm, anh chưa nhổ chưa đến phiên cứ chưa nhổ. Và thế là cả hai anh đứng cạnh nhau rất chi là “tâm đầu ý hợp”.

Về phần những thành viên của chợ hồ Hoàng Cầu, sung sướng nhất là bà bán quần áo và anh bán chuối, tự dưng lại có chỗ treo quần áo, treo chuối bự tiện lợi hết chỗ chê, còn chi sánh bằng biển “Cấm họp chợ” màu sắc ấn tượng và vô cùng thu hút.

Published in: on 03/08/2007 at 8:37 Chiều  Comments (3)  

Chuyện nhỏ xíu

Sáng nay đi làm, dừng xe đợi đèn đỏ ngã tư đường Tôn Đức Thắng. Đang mải lẩm nhẩm lại bài thi kể chuyện về tấm gương đạo đức cách mạng Hồ Chí Minh với trạng thái “ca mơ run” thì thấy một bà mẹ đèo hai đứa trẻ dừng xe ngay trước mũi xe mình.

Đứa trẻ ngồi giữa đang mút sữa bằng ống mút chuyên dụng. Yomost của bé con có vẻ đã cạn sữa. Bé cầm vỏ hộp sữa tần ngần hỏi mẹ: “Con vứt xuống đây nhé?”. Hình như trong đầu bé con ấy đang nghi ngờ câu hỏi của mình sẽ không được mẹ chấp thuận. Nhưng bà mẹ lại gật đầu cái rụp chẳng chút ngượng ngùng. Bé con được sự cổ vũ của mẹ vứt rác xuống đường một cách quả quyết và đặc biệt tin tưởng vào hành động đó của mình đúng như “chân lý”. Mẹ của bé bao giờ chả đúng nhất.

Một cái rãnh nước nhỏ ngay lề đường bỗng nhiên nổi lềnh bềnh vỏ hộp sữa rực rỡ sắc màu. Yomost có bao giờ muốn được quảng cáo thương hiệu của mình ở địa điểm đặc biệt này không?

 

Published in: on 03/08/2007 at 7:25 Sáng  Comments (1)