Lâu lắm rồi, hôm qua mới đọc lại Hoàng Phủ Ngọc Tường. Tập 1 “Nhàn đàm” vẫn khiến mình có nhiều cảm xúc mới, cứ như chưa đọc lần nào.
Trước hết là cảm xúc với bài thơ của thầy Toại (thầy dạy vỡ lòng của nhà thơ Hoàng Phủ) chép lên bảng khi tác giả tới lớp ngày đầu tiên. Bài thơ giản dị, mộc mạc, nhưng như chính tác giả viết thì “Tôi cảm thấy thằng bé trong tôi đã khác ngày hôm qua, vì trên trang giấy trắng của tâm hồn tôi, thầy tôi đã viết lên bài học về lòng Nhân Ái… Thật không ngờ, bài vỡ lòng ấy đã theo tôi đi suốt cuộc đời, đến nỗi càng từng trải kinh nghiệm sống, những câu vần vè ấy càng chiếu toả cho tôi một ánh sáng khải thị khác thường, tuồng như sức hàm dưỡng của nó không bao giờ cạn“. Bài thơ như thế này:
Yêu ai?
Trò đi học để yêu ai?
Thưa tôi đi học để yêu người gần xa
Gần là yêu mẹ yêu cha
Trước thì anh chị, sau ra họ hàng
Sau rồi tới kẻ lân bang
Tôi yêu, yêu hết kẻ sang người hèn
Bao nhiêu kẻ lạ cùng quen
Cùng nhau đã có mặt trên hoàn cầu
Là tôi yêu chẳng xiết đâu
Ấy tôi đi học chỉ cầu thế thôi.
Đng vậy chị ạ! Cảm gic mới mẻ với những g xưa cũ lun lm mnh nhiều rung động. Chắc l như chị ni, l do “tất cả cộng lại”.
ThíchThích
Cảm xc tươi mới với người xưa, cảnh cũ, vật phủ bụi mờ lun lm mnh sung sướng phải khng em? Đ l g nhỉ? L trải nghiệm hay chứng ngộ nhỉ? L thế giới quan thay đổi ư? Hay l vẫn ci nhn đ m sự vật th đổi thay? Hay l do l tất cả … cộng lại??? Cuộc sống chưa khi no thi lm ta bất ngờ! Nhưng nhn kỹ … ni vẫn l ni, m sng vẫn l sng. Cc thầy tu đắc đạo ni vậy. Mnh th cn xa mới ‘chứng’ được 🙂
Bi thơ ny c cả những g giản dị nhất v mu nhiệm nhất của cuộc sống … Ấy l Tnh Yu.
ThíchThích