Với quê hương

Càng lớn càng cảm thấy tình yêu với quê hương mình lớn dần thêm. Vì được học, được đọc, được cho nhiều cảm xúc? Vì gì nữa? Vì… vì mình là người Việt Nam.
Chưa cần đi xa quê hương đã cảm thấy được nỗi nhớ nếu phải xa. Cái đó diễn giải như thế nào nhỉ? À, một câu thơ của Nguyễn Bính có thể nói hộ mình:
“Hôm nay có một người du khách.
Ở Ngự viên mà nhớ Ngự viên”.

 

Published in: on 01/09/2007 at 7:29 Sáng  Comments (9)  

Nghĩ một chút thôi

Trong những nhọc nhằn thường ngày, có biết bao niềm vui nho nhỏ nếu ta biết kiếm tìm và mở rộng tâm hồn. Nhiều lúc mình cứ nghĩ “Đời là mấy tí, sao không sống nhẹ nhàng hơn”. Nhưng cũng khó, tự dưng mọi thứ cứ đến, cứ khiến mình phải thế này phải thế kia. Có muốn khác cũng không được. Cái gì là tự nhiên thì mới thực sự giá trị. Còn ép uổng nó đâm ra càng chẳng có kết quả như mình muốn. Muốn cải thiện là phải cải thiện từ bản chất. Và như thế, cần phải rèn luyện mình từ bây giờ, cần sống thật thà với tâm hồn mình, để không cảm thấy có bất cứ thứ gì khiến mình lo giấu diếm, lo cất giữ đến muốn hét to vào cái hố vừa đào rồi sau đó phát điên dại lên vì lo người ta sẽ thấy đôi tai lừa.
Published in: on 01/09/2007 at 7:03 Sáng  Comments (2)  

Ngày của bố

Không phải ngày sinh nhật. Là ngày bố dược nhận một giải thưởng nhỏ “tí ti” (như bố nói). Một ngày vui nhưng không trọn vẹn vì mới sáng ra bố đã bị một chuyện rắc rối mà chẳng trách ai được vì do chính mình gây nên: Quệt phải xe ô tô của người ta. Từ vụ va quệt đó mà mình càng thấy cuộc sống thật nhiều bất ngờ và lắm chuyện khó giải quyết. Nhưng phải công nhận mình là người đơn giản, chuyện gì cũng cảm thấy có thể làm cho nhẹ nhàng được, mình có thể chịu thiệt đi một chút cũng không sao…

Trung tâm Văn hóa Nghệ thuật Vân Hồ. Dàn nhạc giao hưởng chơi dưới nắng sớm. Không gian rộng quá nên âm thanh bị pha tạp và tan loãng. Mình cảm thấy những nhạc công hơi phí tâm sức vì rất ít người chăm chú nghe. Mọi người cho rằng nếu là một vài bài hát tươi vui thì sẽ làm đám đông kia bớt nhộn nhạo???

Bố dặn cả nhà không tặng hoa. Dặn cả nhà cứ mặc kệ bố, đừng ầm ĩ gì. Bố ngại. Lên nhận giải mà mặt chẳng thấy nở nụ cười nào. Tính bố thế. Cứ thích cười vào những lúc rất “không đâu”.

Lâu lắm mới đi xem một cuộc triển lãm. Ngày xưa rất say mê đi xem và ghi cảm nhận. Còn nhớ mỗi lần ghi xong thì người cứ thấy lâng lâng, cười một mình như hâm. Bước ra khỏi không gian những bức ảnh, suốt đường về mình cứ bị ánh sáng, góc độ, đường nét, màu sắc của bừng sáng những nụ cười, day dứt những số phận in sâu vào tâm trí. Giờ, thêm nhiều lo toan, có những lúc thờ ơ quá, chẳng giống là mình nữa. Thèm những ngày khua guốc trên vỉa hè Hàng Bài, Ngô Quyền, Hàng Buồm, Nguyễn Thái Học. Nhất định đó là lúc vừa bước ra từ cuộc sống của những khoảnh khắc đẹp hiện lên sau ống kính. Rồi về, thắp thêm cho mình những ước mơ.

Published in: on 01/09/2007 at 2:33 Sáng  Comments (6)