Mình thích:
Mình thích:

Anh bạn cho mượn quyển sách này cũng không biểu lộ rõ cảm nhận của anh ấy về nó, cho nên càng không thể phụ thuộc vào anh ta để có chút dựa dẫm nào trong ý nghĩ. Chỉ có điều không thích lắm cách trình bày bìa của Trần Hoàng Chi. Chưa đọc đến những chữ, những câu bên trong đã cảm thấy hỗn loạn một cách âm thầm trong trí óc khi mắt chạm vào bìa. Nếu là mình có lẽ mình sẽ trọn một cách thể hiện giản dị hơn…
Mình nói thế vì cảm nhận khi đọc xong “Bóng ma ở Lexington” vẫn cứ là một mùa đông xam xám, không mặt trời vàng rực, không cỏ cây biếc xanh. Lạ quá! Ngay cả khi bước vào “Vườn cỏ buổi chiều cuối cùng” có cỏ mượt và những cơn nóng vì nắng chiều của chàng sinh viên cắt cỏ thì những cơn gió đông với tiết trời quạnh quẽ vẫn không thoát khỏi tâm trí mình. Truyện ngắn trong này mình không thích nhất có lẽ là “Chuyện bà cô nghèo khó” và nếu phải chọn thêm một truyện nữa thì sẽ là “Đường cây xanh ở Sydney”. Vì sao ư? Có thể vì mình đã chán ngắt những câu thoại về bà cô nghèo khó anh bạn trai đang cõng trên lưng một cách vô hình, chán ngắt luôn cả khu phố xác xơ tẻ nhạt ở nước Úc. Tuy nhiên đoạn kết của “Đường cây xanh ở Sydney” cũng khiến mình mỉm cười đôi chút khi hình dung ra anh thám tử tư tiền thừa “muốn mứa” đang ngồi nghe Glen Gould trong căn nhà thuê xập xệ vắng vẻ.
Những câu chuyện kết thúc cứ như là một bước chân dừng tạm ở đâu đấy. Không cảm thấy được đó là cái kết thúc khép lại ý gì đấy, rõ ràng. Cứ lơ lửng, bỏ ngỏ và như là phải tiếp một chặng nữa mới có thể kết thúc được. Ấy thế mà lại kết thúc, làm mình đôi khi hẫng một cái nhưng cũng có thể nhanh chóng thích nghi ngay. Nhưng rõ ràng là không thể quay trở lại thực tại liền được. Có thể vì ngòi bút sắc của HaRuKi có tài lôi kéo người đọc đến mê hoặc. Cứ khiến người ta bị rơi vào không gian ấy mà không lý giải được nhiều những thứ xung quanh đang diễn biến ra sao… Nhưng làm ơn đừng nhớ những tiệc tùng trong đêm hay những giấc ngủ dài 2-3 tuần của bố con Casey trong căn nhà gỗ đóng cửa kín bưng làm gì, ám ảnh và cũng hơi rùng mình đấy!
Cái mình học được nhất khi đọc truyện ngắn này có lẽ là sự thẳng thắn. Mình thích những câu nói thẳng tắp trong truyện, thích những suy nghĩ của những nhân vật phụ và cả nhân vật chính, cứ như nó đang trôi từ lòng dạ ra không một chút vướng mắc, không chút băn khoăn. Đọng lại trong đầu óc mình lúc này là một chàng trai hiền lành, tốt bụng tuy cuộc sống có phần hơi tẻ nhạt nhưng cũng gợi lên cho người đọc những tự vấn rất thật. Nếu ai hỏi mình rằng thế có nên đọc quyển này không thì mình sẽ trả lời “có”. Chúng ta đang rất cần có những lời nói thẳng, nói thật, nhưng suy nghĩ tinh tế, những cái nhìn thấu đáo về lối sống, về con người. Tuổi trẻ là một tài sản lớn, không thể để nó trôi tuột đi không đọng lại gì.
Nếu rèn luyện được mình có bản lĩnh vững vàng, có lẽ sẽ không cảm thấy buồn đến thế khi sắp có cuộc chia tay ngắn với những người bạn quanh mình. Mình có cảm giác nếu để lộ ra nỗi buồn lạ kỳ ấy, ai cũng sẽ cười mình thôi. Có gì đâu… Đã nhiều nhặn gì đâu… Đã “nằm gai nếm mật” cùng nhau chút nào đâu mà sao thấy gần thế! Ừ, nhưng đâu phải với ai cũng vậy. Chắc chắn đó là những người bạn mình thấy rất cần, rất nâng niu.
Yêu gỗ có lẽ vì chất gỗ. Một thứ chất luôn gợi lên trong mình sự chắc chắn, vững vàng và thâm trầm. Cái sự tĩnh tại và trầm lặng của gỗ có đôi lần nhắc nhớ mình hãy điềm đạm đi. Gỗ càng già càng lên nước bóng, mịn và mềm. Có lẽ cái mềm của gỗ là sự hiền lành dẻo dai. Gỗ không bao giờ lỗi mốt cũng chẳng khi nào hào nhoáng vô duyên. Gỗ cứ lặng lẽ chiếm một vị trí riêng tư trong lòng người, trong lòng cuộc đời rồi ở đó ngắm nghía những bước chân thời gian vội vã.
Gỗ làm bàn, gỗ làm tủ, gỗ làm giá sách, gỗ làm ra đủ mọi thứ qua sự sáng tạo của con người. Nhưng dù ở hình hài nào, cái chất của gỗ vẫn thế, vẫn ấm áp, cổ xưa, nguyên thuỷ. Như thể trong lòng nó đang hiển hiện cả một rừng cây ào lá, cả những ban mai ngập nắng về, cả những loài chim hò hẹn trên mỗi cành xanh vào những sớm thu chớm hé.
Gỗ có hương vị. Hương gỗ không nhức mũi. Hương gỗ có gì đó ẩn sâu, len nhẹ vào từng thớ thịt, lẩn khuất trong từng vòng gỗ đi theo hơi thở thời gian. Hương gỗ thì thầm mà lan xa. Vì “hữu xạ tự nhiên hương” nên dường như gỗ không cần cố đắp điếm thêm chút gì vẫn được người đời ngưỡng mộ. Gỗ đón nắng thì vàng óng lên một sức sống tươi mới. Gỗ với đêm thì lặng lẽ ướp không gian bằng hoài niệm chứa chan. Gỗ ngày hè thì mát rượi cho thân người ngơi nghỉ. Gỗ chiều đông lại sưởi ấm cho những đôi tay đang thèm được nắm lấy. Ngồi trên lòng gỗ, nghe hơi ấm dội vào như có một sự chở che rộng lượng. Mới biết rằng gỗ có linh hồn, có đấy những sẻ chia, có thực sự những đồng điệu sâu lắng.
Nếu em ngồi trên ghế gỗ, nhớ rót cho tôi một cốc trà. Trà rất hợp với gỗ, có lẽ vì cùng màu vàng của nắng ấm, của bếp lửa, của rơm rạ, của tuổi thơ rộn rã, của tuổi già ưu tư… nên trà và gỗ có thể là bạn được, bạn dài lâu, bạn thấu hiểu. Nếu được ngắm cửa sổ gỗ có những song thưa trên phố, không thể bước vội qua được vì màu sơn xanh hiền lành cứ quấn lấy mắt người. Cái thô mộc đáng yêu trên từng song cửa khiến ta nhớ lại những ngày tuổi thơ đứng bên cửa đợi mẹ về. Trên cửa sổ đó nếu có thêm một nhành lá nhỏ, thì đảm bảo sự nên thơ đó quyến rũ hơn bất cứ những thứ hào nhoáng, diêm dúa khác.
Vì vậy mà cứ sống như gỗ. Trầm lắng, chứa chan, hiến dâng tận tụy, không thở than, không mệt mỏi. Vì vậy cứ yêu gỗ như ngàn đời yêu rừng cây gió ngát. Yêu gỗ và yêu cái u tịch ngàn năm trong những vòng tròn kết nối không ngừng nghỉ. Yêu gỗ và ngắm gỗ mỗi ngày, chạm vào gỗ những khi tựa vào yên ả, thì như thế, mình cũng đã được thấm chút gì cái chất cốt yếu của gỗ đấy thôi.
Nên chén ngọc giờ chìm xuống đáy sông sâu
Những lăng tẩm như hoàng hôn chống lại ngày quên lãng
Mặt trời vàng và mắt em nâu”
Tự dưng anh bạn nhắc đến Huế nên mình lại nhớ những câu thơ của Thu Bồn. Cảm giác khi nghĩ về Huế bao giờ cũng xao động, một sự xao động rất cũ, rất hiền. Đến nỗi cứ muốn chìm đi trong những rêu phong cổ kính, những phố hẹp êm đềm hay những quán ven đường với tiếng dạ thưa nhẹ tênh.
Đến Huế đôi lần cứ như khách lạ. Mà chạnh lòng thêm cảm giác của một người con Huế xa xôi. Vì thế gắng giữ lại chút “Rất Huế” để khỏi ngại ngùng mỗi khi nhận mình có dòng máu của “lăng tẩm đền đài”. Anh bạn này, nếu có nhớ một chút nào hình dáng cũ của người con gái anh vừa kể, thì cứ để yên đấy, đừng vội vàng xóa đi. “Một chút” đó sẽ có lúc vực anh dậy trong một lần quỵ ngã nào… Để còn thấy xao động về quá khứ, để cảm thấy yêu hơn mảnh đất thần kinh… Thấy mình là mình với những nhớ thương không rõ hình hài. Sống với thực tại và hoài niệm cũng tạo cho mình một cảm giác rất tha thiết. Cứ như là cuộc sống này quá nhiều nỗi yêu thương để mình không thể sớm giã từ…
Vậy là nhiệm vụ “cầu nối” của mình không thành. Gọi mình là cầu kể cũng không chính xác. Mình vừa là người truyền tải vừa là người nhận phản ánh để thay đổi nhận thức và hành động. Không thành vì mình truyền đạt kém hay người nhận thông tin thực sự không muốn nhận, thực sự không muốn thay đổi? Buồn. Xin lỗi những người bạn tin tưởng mình! Mình không thể và cũng không muốn cố nữa.