Bởi vì…

Bởi vì anh dắt em lên những ngôi đền cổ

Nên chén ngọc giờ chìm xuống đáy sông sâu

Những lăng tẩm như hoàng hôn chống lại ngày quên lãng

Mặt trời vàng và mắt em nâu

Tự dưng anh bạn nhắc đến Huế nên mình lại nhớ những câu thơ của Thu Bồn. Cảm giác khi nghĩ về Huế bao giờ cũng xao động, một sự xao động rất cũ, rất hiền. Đến nỗi cứ muốn chìm đi trong những rêu phong cổ kính, những phố hẹp êm đềm hay những quán ven đường với tiếng dạ thưa nhẹ tênh.

Đến Huế đôi lần cứ như khách lạ. Mà chạnh lòng thêm cảm giác của một người con Huế xa xôi. Vì thế gắng giữ lại chút “Rất Huế” để khỏi ngại ngùng mỗi khi nhận mình có dòng máu của “lăng tẩm đền đài”. Anh bạn này, nếu có nhớ một chút nào hình dáng cũ của người con gái anh vừa kể, thì cứ để yên đấy, đừng vội vàng xóa đi. “Một chút” đó sẽ có lúc vực anh dậy trong một lần quỵ ngã nào… Để còn thấy xao động về quá khứ, để cảm thấy yêu hơn mảnh đất thần kinh… Thấy mình là mình với những nhớ thương không rõ hình hài. Sống với thực tại và hoài niệm cũng tạo cho mình một cảm giác rất tha thiết. Cứ như là cuộc sống này quá nhiều nỗi yêu thương để mình không thể sớm giã từ…

Published in: on 13/01/2008 at 10:52 Chiều  Gửi bình luận  

Nặng quá Tết ơi!

Năm nào gần đến Tết cũng nghe bố than thở. Mặc dù biết tất cả mọi chuyện đều do mình tạo ra thôi nhưng gánh nặng Tết vẫn cứ phải gánh. Không chỉ bố mà còn rất nhiều người khác xung quanh mình kêu mệt khi nghĩ đến Tết. Không như trẻ con mong Tết để có lì xì, có áo mới, được nghỉ học, được đi chơi… Người lớn phải đi lì xì, may áo mới cho con, trông con trong những ngày con không đến lớp, đưa con đi chơi với bao mối lo xăng cộ, đường xá, lịch trình, chi tiêu… Con thích thú tung bóng cài thiếp lên cành đào trong khi bố vừa mướt mải lùng sục cả buổi mới có được cành đào ưng ý mà giá cả phải chăng. Con chê giò chả, thịt đông ngấy quá không muốn ăn trong khi mẹ băn khoăn, cân nhắc mãi mới mua được thức ăn cho 3 ngày tết. Rồi quà cáp cho sếp, quà cho hai bên nội ngoại… Trăm thứ trăm lo dồn trong số tiền thưởng ít ỏi cuối năm vừa lĩnh.
Làm sao để Tết không còn là gánh nặng mà chỉ là niềm mong đợi, nỗi hân hoan như “Ngày thắm tươi bên đời xuân mới. Lòng đắm say bao niềm vui sống. Xuân về với ngàn hoa tươi sáng. Ta muốn hái muôn ngàn đoá hồng…”
Published in: on 13/01/2008 at 7:32 Sáng  Gửi bình luận