Tự nhiên lại nhớ câu thơ của Nguyễn Bính:
“Chị ơi tết đến em mua rượu
Em uống cho say đến não nùng
Uống say cười vỡ ba gian gác
Ném cái chung tình xuống đáy sông”
Tự nhiên lại nhớ câu thơ của Nguyễn Bính:
“Chị ơi tết đến em mua rượu
Em uống cho say đến não nùng
Uống say cười vỡ ba gian gác
Ném cái chung tình xuống đáy sông”
Chính xác là một tháng nay tôi bắt đầu rơi vào mộng mị. Xin hãy hiểu giùm tôi là cơn mộng mị về thể chất đang được nhắc đến trước tiên. Tôi vẫn thường bảo với bạn bè quen thân cái gì cũng có giai đoạn của nó. Và tôi lấy cái ý chung chung đó để diễn giải cho tình trạng khó hiểu này của mình.
Cho đến hôm nay, khi dường như tất cả đã đi vào trật tự, khi mà niềm vui đã được trọn vẹn trong chừng mực nào đó, thì tôi vẫn chưa hẳn đã tan đi những rệu rã không mong chờ. Vừa cố gắng hết sức để nâng mình lên khỏi chiếu, lau mặt thật mạnh và bật máy ngồi vào gõ lách cách. Nghe tiếng bàn phím kêu vang, có lẽ tôi sẽ thấy tất cả mọi thứ thực hơn, rõ nét hơn. Nắng hè thật chói. Từng mảng nắng lớn trải đều trên lan can, trên tường nhà và lọt vào căn phòng tôi đang ngồi. Tôi cố hết sức để mở mắt to như hai quả bóng bàn nhằm xua cơn buồn ngủ, tôi đang nghĩ về thời gian.
Hai chữ thời gian trong tôi lúc này quá gấp gáp. Chỉ một chuyện thôi là hoàn thành nốt công việc dở dang mà sao lần này lại khó khăn với tôi đến thế. Cái cảm giác bị thời gian đuổi cho chạy gấp rút khiến tôi ríu cả chân lại. Đầu óc thì lười biếng đi vào trọng tâm chính, nhưng những ý nghĩ miên man thì lúc nào cũng trèo kéo tôi lang thang cùng nó. Có lúc tôi ước con người tôi thật đơn giản đi. Cứ chỉ có ăn, ngủ, làm việc, chơi đùa. Hết. Ừ, thà cứ như thế thôi còn hơn. Có lẽ tôi sẽ tươi tắn hơn tôi là tôi như thế này. Sẽ không có những lời trêu đùa “mắt ướt”, không có ai bảo “chiếc lá vàng đang cười với em kìa”, sẽ không ai phải nhắc tôi xách theo xô nước, cũng chẳng có khuôn mặt nào nhìn tôi đầy “thương cảm” cứ như là tôi sắp chết đến nơi vậy… Có lúc tôi đã mong như thế đấy! Nhưng lúc này lại thấy thật băn khoăn nếu mình thành ra như thế. Thì thôi, cứ là cái gì thật nhất vốn đã có từ ban sơ.
Quay trở lại với cơn mộng mị. Có lẽ tôi sắp dứt ra được rồi. Sẽ sớm thôi, lại tỉnh táo ra và làm việc hiệu quả. Hôm qua đến cơ quan lấy tài liệu về viết. Đi trong khoảng sân vắng mà nhớ quá những tiếng gọi quen. Ở nhà là để nghỉ ngơi. Hai ngày nghỉ là để thư giãn, nhưng hình như tôi lại cần được hoạt động hơn là nghỉ. Được chạy qua chạy lại, làm việc này việc kia, thậm chí cả những việc mình không muốn lắm… cũng được. Còn hơn ngồi một chỗ và bị cơn buồn ngủ quấy rầy. Tôi không thích ngủ nhiều, vì mỗi khi rơi vào những cơn ngủ mê man, tỉnh dậy tôi thường mệt và tiếc thời gian lắm!
Khởi động một chút lấy sinh lực cho bài viết “khó nhai”. Giờ lại thèm một cơn gió mát lộng trong trời thu tháng 10. Để nếu có bước ra ngoài kia, cũng không phải xô nhàu cái bóng của mình trên con đường nhựa nóng bỏng.
Ngày nội dịch, khối phục vụ bạn đọc được thả lỏng, (không như khu nhà H bọn mình ngày nào cũng như ngày nào, đổi lại thì không có ca kíp)nên nhìn kìa, mọi người cười phớ lớ.
Có rất nhiều lúc mình quên béng mình đã là cán bộ đi làm. Ở giữa những đồng nghiệp trẻ, cười nói vang trời, tranh luận hào hứng, tưởng mình vẫn còn là sinh viên. Mình yêu những giây phút đó…
Có những lúc tất cả bay biến đi đâu hết, bỏ lại mình ngồi trống trơn. Không gọi tên được cảm giác, chỉ mơ hồ biết rằng đó chính là cái rất cũ của con người mình. Chính là những thứ nhỏ bé từ xửa xưa vẫn còn nằm đó, chưa bao giờ thay đổi…
Mưa to quá! Đang đi giữa đường thì bị mưa tấn công. Uh, nếu mưa thì mình thích mưa ào ào thế này hơn là mưa lâm thâm. Dù sao tiếng vang động của mưa xuống mặt đất cũng cho mình thấy một sự đáp trả ròn rã của nơi trao với nơi nhận. Tất cả mọi điều đều cần có sự phản hồi, nếu không thì nơi gieo sẽ dễ nản lắm!
Tự nhiên không muốn kể lể, thở than chút nào nữa. Rút cục những điều ấy chẳng để làm gì. Chỉ cần có cảm giác thật về những thứ quanh mình, những điều từng và sẽ xảy đến với mình. Đón nhận và đối xử với nó thật điềm tĩnh, thì như thế cũng đã là một thành công, một cố gắng lớn rồi…
À, cái câu hát ở trong Bức thư tình thứ 3 ấy mà. Nhiều người có vẻ không thích bài này bằng hai bài trước. Riêng mình lại rất thích và càng nghe càng ngấm…
“Lửa là thế, bao ngày đêm anh nhìn ngắm, bao mùa đông anh sưởi ấm những khát khao cuộc sống… Lửa nóng bỏng như lòng em yêu anh. Lửa mong manh những tủi buồn em mang… Bí ẩn đến suốt cuộc đời, tâm trí anh không sao chạm tới… Mà chỉ khi em thiêu đốt anh, anh thật lòng mới hiểu”…
![]() |
Bức thư tình thứ 3Sáng tác: Đỗ Bảo – Thể hiện: Tấn Minh |
Hôm nay chẳng buồn chẳng vui. Cái cảm giác bình bình rút cục lại cũng đưa người ta đến với nỗi buồn nguyên thủy. Tự dưng lại nghĩ đến việc con người sống cần phải biết lựa chọn, cân nhắc, giới hạn… chứ không phải lúc nào cũng có thể có mặt trong tất cả mọi cuộc vui. Nghĩ được thế rồi thì thấy lòng thật bình yên!
Hôm nay ngồi Quang Trung thực lòng không vui nhiều. Cứ mải nhìn cây bàng xanh trước mắt mà nghĩ chuyện đâu đâu khiến Lenoning huơ huơ tay mấy lần để kéo mình ra khỏi những suy nghĩ quẩn quanh. Cũng may nụ cười tươi hết cỡ của Alias như điều hòa nhiệt độ khiến mọi người dịu lòng hơn.
Ngồi đây biết bao lần rồi, không đếm hết được. Những buổi trưa bỗng thành quãng thời gian thú vị nhất vì được cười nói giữa bao nhiêu bạn bè. Quân sẽ gọi “nâu đá ít sữa”. Lenoning lại cà phê đen. Chị Giang thường là nước chanh hoặc sữa chua – cà phê đánh đá. TKT vì làn da mượt mà cũng thường trực nước chanh. The Blue quá thèm cà phê nên không hôm nào vắng bóng. Mình cũng thường nâu không đá hoặc chanh tươi hoặc một số hôm nước lọc… Cho đến bây giờ, những tiếng khuấy nước, tiếng lách cách của thìa nhôm trong cốc thủy tinh, cách cầm cốc lên uống của mọi người cũng đã đi vào trí nhớ mình một cách tự nhiên, mang lại cho mình sự yên bình khi ngồi nhìn ngắm.
Quán nhỏ và đơn giản. Một khung tre hình thoi treo lửng lơ trên tường, những hình thù ngộ nghĩnh dán dưới bệ quán, những chiếc ghế thấp, bàn vuông nhỏ xíu… luôn cho mình cảm giác thân thuộc. Cà phê giá rẻ và không đến nỗi nhạt khiến nhiều đồng nghiệp của mình tín nhiệm lắm! Xung quanh chiếc bàn con đó bao nhiêu câu chuyện ra đời. Những câu chuyện buồn vui bất chợt, những câu chuyện không đầu không cuối,… nói với nhau hồn nhiên như trẻ nhỏ thế thôi. Để rồi mai, khi xong xuôi công việc của buổi sáng, lại í ới gọi nhau ra chỉ để nhìn nhau một chút, cười hân hoan, trêu nhau dăm ba lời thân thiện…
Khói thuốc bay lan man từ ngón tay Alias lại sẽ bị Naudaitsua chế là “trí thức ai còn hút thuốc”. Chị Giang lại sẽ bảo rằng “em tôn trọng tất cả mọi thứ ở anh trừ điếu thuốc”. Lenoning thì vẫn chẳng nói gì, cười nhiều, uống nước nhiều và buổi nào cũng phải gọi “cháu ơi” để xin được cốc nước lọc mới yên. Phương Nhung ngồi bên The Blue lại nhắc “Buồn ơi chào mi” kèm theo chuyện nhờ scan ảnh cưới. Chị Oanh với quần vải suông kiểu mới, tóc ngắn hiện đại cứ hiền như chưa bao giờ biết nói to… Cả buổi không được gặp nhau, có chút ít giờ nghỉ của buổi trưa cũng muốn nhìn thấy nhau cho dễ chịu. Đối với mình đồng nghiệp không chỉ là những người làm cùng một nơi mà hơn hết còn là những người bạn. Nhiều lúc cũng thèm giấc ngủ trưa, nhưng lại chọn chỗ ngồi này vì thấy tiếc thời gian lắm! Cuộc sống ngày càng ngắn lại, con người dường như cũng khô khan hơn. Quãng thời gian có để dành cho nhau cũng gấp gáp hơn. Vì vậy mà ngủ trưa cũng tạm ngưng lại nhường chỗ cho những phút giây quý giá đó. Thể nào mình cũng hát “Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ”.
Chưa bao giờ thấy yêu nơi này nhiều như thế! Có lẽ niềm yêu đó tích tụ qua tháng năm, qua công việc miệt mài, qua những buổi tham quan, dã ngoại, giao lưu đoàn thể. Qua những lần tập hát, những lần tíu tít gọi nhau đi liên hoan… Và nhất là qua những trưa ngồi Quang Trung nhìn nắng về theo những chiếc lá vàng rơi lao xao trên mặt đường nhỏ. Chỉ thế thôi, cứ thoải mái, đơn giản như thế thôi. Đi qua những cây bàng, cây bằng lăng, cây phượng vĩ… Đi qua những ô gạch hình bát giác sạch tinh… Đi qua đôi cột điện Lenoning bảo chiều nay xách xô ra tưới nước… Đi qua con đường một chiều mình và mọi người vẫn hay băng sang không đúng vạch… Thế là lại ngồi đó, nói cho nhau nghe dăm ba câu chuyện vui… Có lẽ quãng thời gian này sẽ đọng trong lòng mãi, bình yên như khi bước trên đám lá đa cuốn lạo xạo bên khu nhà xe chật kín xe của mọi người.
Ai đó thấy như vậy là la cà, nhưng với mình, đó chính là những phút đáng nhớ nhất. 12 h, gọi nhau nhé! Cứ thế tháng ngày trôi…
Có ai nói với Alias là anh nhiều khi “búi xùi” quá không? Quần hơi nhăn, áo không cắm thùng, có nhiều khi không là phẳng. Đầu tóc bù xù, dép đi loẹt quẹt… Nhưng hình ảnh của anh như thế chắc sẽ dễ chịu hơn khi anh cố tỏ ra chỉn chu. Hình ảnh đó khiến người đối diện thấy thân thiện và vững tin hơn vào cái chất mộc mạc tỏa ra từ Alias. Có ai nói với anh là anh có những hành động điệu đà đến mức nào không? Cái sự điệu đà đó mang đến cho anh dấu ấn đáng nhớ, như trẻ con, như một cậu bé mới lớn hay thỉnh thoảng như một ông lão về hưu đã 15 năm. Tại anh bảo lâu lâu không có entry mới, nên em quyết định khởi động lại bút lực bằng cách viết về anh. Chẳng biết nói gì hay ho mặc dù gạch đầu dòng được khối điều Alias ạ! Cứ như hôm qua ấy, Lenoning trong nhà chơi điện tử bên tiếng ti vi xì xồ. Alias ngồi ngoài sân lao sang mua bút mầu tính về quê. DHG xông sang ngó váy trắng 240.000, còn em thì mua được một bộ trăng sao phát quang về cho con gái… Những lúc như thế, bình yên biết bao.
Sáng nay đến cơ quan. Lối vào khu nhà H lá đa rụng tơi bời. Sân cầu lông hoa phượng rải thảm đỏ. Trước cửa nhà G hoa đại rụng trắng sân… Thiên nhiên tươi đẹp quá!