Quán cà phê Quang Trung

Không nghĩ là có một ngày lại viết về quán cà phê này – nơi ngày ngày chúng tôi vẫn thường ngồi trò chuyện. Có những điều tưởng quá bình thường, quá cũ kỹ hay quá mơ hồ lại bỗng chợt đến, chợt có ý nghĩa vào một hôm nào đó, khi những giọt cà phê thơm phá tan sự uể oải của buổi trưa hè.

Hôm nay ngồi Quang Trung thực lòng không vui nhiều. Cứ mải nhìn cây bàng xanh trước mắt mà nghĩ chuyện đâu đâu khiến Lenoning huơ huơ tay mấy lần để kéo mình ra khỏi những suy nghĩ quẩn quanh. Cũng may nụ cười tươi hết cỡ của Alias như điều hòa nhiệt độ khiến mọi người dịu lòng hơn.

Ngồi đây biết bao lần rồi, không đếm hết được. Những buổi trưa bỗng thành quãng thời gian thú vị nhất vì được cười nói giữa bao nhiêu bạn bè. Quân sẽ gọi “nâu đá ít sữa”. Lenoning lại cà phê đen. Chị Giang thường là nước chanh hoặc sữa chua – cà phê đánh đá. TKT vì làn da mượt mà cũng thường trực nước chanh. The Blue quá thèm cà phê nên không hôm nào vắng bóng. Mình cũng thường nâu không đá hoặc chanh tươi hoặc một số hôm nước lọc… Cho đến bây giờ, những tiếng khuấy nước, tiếng lách cách của thìa nhôm trong cốc thủy tinh, cách cầm cốc lên uống của mọi người cũng đã đi vào trí nhớ mình một cách tự nhiên, mang lại cho mình sự yên bình khi ngồi nhìn ngắm.

Quán nhỏ và đơn giản. Một khung tre hình thoi treo lửng lơ trên tường, những hình thù ngộ nghĩnh dán dưới bệ quán, những chiếc ghế thấp, bàn vuông nhỏ xíu… luôn cho mình cảm giác thân thuộc. Cà phê giá rẻ và không đến nỗi nhạt khiến nhiều đồng nghiệp của mình tín nhiệm lắm! Xung quanh chiếc bàn con đó bao nhiêu câu chuyện ra đời. Những câu chuyện buồn vui bất chợt, những câu chuyện không đầu không cuối,… nói với nhau hồn nhiên như trẻ nhỏ thế thôi. Để rồi mai, khi xong xuôi công việc của buổi sáng, lại í ới gọi nhau ra chỉ để nhìn nhau một chút, cười hân hoan, trêu nhau dăm ba lời thân thiện…

Khói thuốc bay lan man từ ngón tay Alias lại sẽ bị Naudaitsua chế là “trí thức ai còn hút thuốc”. Chị Giang lại sẽ bảo rằng “em tôn trọng tất cả mọi thứ ở anh trừ điếu thuốc”. Lenoning thì vẫn chẳng nói gì, cười nhiều, uống nước nhiều và buổi nào cũng phải gọi “cháu ơi” để xin được cốc nước lọc mới yên. Phương Nhung ngồi bên The Blue lại nhắc “Buồn ơi chào mi” kèm theo chuyện nhờ scan ảnh cưới. Chị Oanh với quần vải suông kiểu mới, tóc ngắn hiện đại cứ hiền như chưa bao giờ biết nói to… Cả buổi không được gặp nhau, có chút ít giờ nghỉ của buổi trưa cũng muốn nhìn thấy nhau cho dễ chịu. Đối với mình đồng nghiệp không chỉ là những người làm cùng một nơi mà hơn hết còn là những người bạn. Nhiều lúc cũng thèm giấc ngủ trưa, nhưng lại chọn chỗ ngồi này vì thấy tiếc thời gian lắm! Cuộc sống ngày càng ngắn lại, con người dường như cũng khô khan hơn. Quãng thời gian có để dành cho nhau cũng gấp gáp hơn. Vì vậy mà ngủ trưa cũng tạm ngưng lại nhường chỗ cho những phút giây quý giá đó. Thể nào mình cũng hát “Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ”.

Chưa bao giờ thấy yêu nơi này nhiều như thế! Có lẽ niềm yêu đó tích tụ qua tháng năm, qua công việc miệt mài, qua những buổi tham quan, dã ngoại, giao lưu đoàn thể. Qua những lần tập hát, những lần tíu tít gọi nhau đi liên hoan… Và nhất là qua những trưa ngồi Quang Trung nhìn nắng về theo những chiếc lá vàng rơi lao xao trên mặt đường nhỏ. Chỉ thế thôi, cứ thoải mái, đơn giản như thế thôi. Đi qua những cây bàng, cây bằng lăng, cây phượng vĩ… Đi qua những ô gạch hình bát giác sạch tinh… Đi qua đôi cột điện Lenoning bảo chiều nay xách xô ra tưới nước… Đi qua con đường một chiều mình và mọi người vẫn hay băng sang không đúng vạch… Thế là lại ngồi đó, nói cho nhau nghe dăm ba câu chuyện vui… Có lẽ quãng thời gian này sẽ đọng trong lòng mãi, bình yên như khi bước trên đám lá đa cuốn lạo xạo bên khu nhà xe chật kín xe của mọi người.

Ai đó thấy như vậy là la cà, nhưng với mình, đó chính là những phút đáng nhớ nhất. 12 h, gọi nhau nhé! Cứ thế tháng ngày trôi…

Published in: on 08/06/2008 at 11:40 Chiều  Comments (3)