Kinh quá cơ! Khiếp chị lắm ý. Đặt bài thì người ta phải viết xong xuôi rồi mới gửi cho tòa soạn. Đằng này chị lại viết kiểu “trực tuyến”. Nghĩa là viết được một khúc chị lại send qua YM luôn cho đọc nóng bỏng cả mắt luôn. Cảm xúc thì tan chảy hôi hổi khiến mình là người nhận cứ quýnh quáng cả lên. Đọc bài thế mới choáng chứ! Cứ như đang đi trên chặng đường dài, chặng đường đời nhiều bất ngờ, không biết phía trước là gì hết. Không được nắm trong tay “hậu vận”, không được chắc ăn về những ý tứ trọn vẹn trong thì hiện tại. Vì thế mà chị đã nâng tầm cỡ bài của chị lên một bậc, trước hết là về cái khoản thú vị, cuốn hút.
Chị hỏi đã có CTV nào như thế chửa? Úi dà, làm gì có chứ. Chị “là một, là riêng, là thứ nhất”, và chắc cũng không có ai sẽ là thứ hai đâu. Chẳng biết nhuận bút được là bao, nhưng riêng cái khoản gửi bài kiểu này cũng đủ người đặt hàng phải mất một chầu cà phê và người gửi hàng phải mời lại một chầu cà pháo nặng đô hơn nữa kìa. Ha ha…
Trong khi mình viết ẻn này thì chị AT vẫn đang mải miết lao trên hành trình “Vui nghề” để đi vào phần kết. Mình cũng không rảnh rang, thảnh thơi hơn vì việc chờ đợi nhiều khi còn nặng nề hơn ấy chứ. Mình có được nắm đường chuôi như chị Cánh mỏng đâu. Cứ như “nằm chờ sung”, “ôm cây đợi thỏ” ấy.
16h02, @An Thao reng reng. Sao thế? À, hóa ra chỗ chị vừa mất điện do “thằng thử phòng cháy” (nguyên văn lời chị) là nguyên nhân. Tưởng mất file đang gõ chị bảo mình gửi lại, ai dè lại báo là máy tự lưu được. Hihi, ngố quá cơ!
An Thao: lạy trời
An Thao: hehe
An Thao: lưu được
An Thao: máy tự lưu
An Thao: vừa chửi thằng thử phòng cháy
An Thao: hehe
An Thao: viết online sợ quá
An Thao: gửi đến đâu rồi
An Thao: còn gửi tiếp
An Thao: Xong roài
An Thao: hehe
An Thao: trời
An Thao: nghìn ruởi có dư nha gái ơi!
Phù, rồi cũng xong. Tim mình đập 198/s. Đấy, CTV thời @, in tờ nẹt thật khủng!
Đọc một mạch xong ngoảnh lại, mệt qu cứ như vừa chạy nước rt xong !
ThíchThích
Chia sẻ chia sẻ! Chị chuyn gia đặt bi của Cnh Mỏng đy. Hm no đi khm tim th rủ chị đi với nh!Heeeeeeeeeeeee…
ThíchThích