Yêu

Yêu. Một chút run rẩy đầu môi. Chạm khẽ gió sớm sương nồng. Một chút vướng vất nơi mi mắt. Chớp nhẹ mây tan đi mỏng mê. Một chút lao xao thời gian vỡ. Tao tác muôn vàn tia sáng trong veo của ánh nhìn. Một chút đắm chìm của nhịp đập con tim. Bốc hơi. Hòa quyện. Sóng sánh. Nhẹ. Trĩu. Miên man. Lan tràn. Bùng cháy.

Yêu như ngàn cánh chim bay trong bao la tinh cầu rộn ràng bài ca cuộc sống. Cần chi lý do. Cần chi nguồn gốc. Cần chi giải thích. Cần chi rõ ràng. Ghim thân lên miệng vực, có lúc, cứ như người ngủ mê. Chẳng sợ rơi xuống thăm thẳm tối. Sâu bịt bùng. Là yêu. Vì yêu. Mà dũng cảm. Rồi yêu. Lại vì yêu. Mà kiệt cùng yếu đuối. Từ yêu. Bởi yêu. Mà chan chứa khôn cùng. Nâng niu lệ. Chăm chút giọng cười. Khe khàng chăm chút mỗi thở than.

Có hay chăng mỗi tế bào li ti li ti đang chạy giần giật qua thân thể. Mơ ước. Tự vỗ về. Khao khát. Cần đê mê. Cuồng si. Điên rồ. Bay vun vút. Thăng hoa lên đỉnh trần gian. Thấy mình bay như loài hoang dại.

 

Published in: on 19/01/2009 at 9:22 Sáng  Comments (4)  

Cho em yêu

Trời lạnh quá! Chân không tất. Những cơn gió len sâu vào ngực. Thở ngổn ngang. Thở lan tràn. Có niềm vui nỗi buồn chi lạ loanh quanh giăng mắc. Heniken chẳng nhiều mà sao lại khiến em lây phây. Có phải vì mùa xuân có men say òa vỡ. Hay vì em đang say sự sống. Hay vì em đang cuồng si cuộc đời?

Em có thể thấy được tiếng cười của em trôi lửng lơ trên những rặng cây đầy sương tối. Em cũng nhìn rõ ra tiếng thở dài nhẹ bẫng của em bay là là qua những nóc nhà sẫm đen. Em còn thấy cả bàn tay em lướt khoan nhịp trên những phím những cung cảm xúc mơ hồ. Em thỏa thuê nói cười. Em thả sức hồn nhiên. Em yêu em! Thật đấy! Trong thời khắc này.

Em yêu những chểnh mảng của em. Những hậu đậu, lơi là. Em yêu cả những chệch choạc nhiều khi thích cãi vã khuôn khổ. Em yêu những sai lầm của em, những lối đi chẳng thẳng thớm rành mạch lý trí. Em yêu cả những thở than buồn bã quá đà mà em thường lương vương. Em yêu cả từng lời em hát hụt hơi lạc nhịp. Em yêu luôn thể đôi bàn tay em gầy xương xương chẳng còn mũm mĩm. Em yêu dáng hanh hao. Yêu những xanh xao. Yêu những ngây ngô. Những bơ vơ. Những ơ thờ… Trong cái khoảnh khắc em đang yêu em, xin cho em yêu trọn những khuyết hao lầm lạc. Cho em yêu hết đi những gì em có, những gì đúng là em chẳng thế khác được. Rồi khi em mở to mắt nhìn, em tỉnh như sáo sậu mùa hè thì em muốn yêu hay chán chả buồn yêu nữa cũng được.

Không gian im lặng quá! Chuột già kia chẳng sợ em nữa. Luẩn quẩn góc nhà.

Chênh vênh!

Published in: on 19/01/2009 at 8:44 Sáng  Comments (3)