Dịu ngọt lại

Lâu nay nhiều lúc xù xì quá! Cứ hét tướng lên rồi than thở trách móc u hoài. Đánh mất mình từ bao giờ không biết. Mất cái khiêm tốn điềm đạm hiền lành từ bao giờ rồi.

Đi qua cánh đồng vắng người, thanh bình quá! Mùa của những loài hoa vàng. Hoa bí lan tràn dưới ruộng cạn. Hoa cải cúc vàng nhè nhẹ như những đốm nắng reo vui trong gió. Hoa cải vàng đậm đà đợi làm giống cho mùa sau. Trong thiên nhiên, muốn dịu ngọt lại. Muốn giấu mình đi mà ủ ấm yêu thương. Muốn nhẹ bước chân, nhẹ đôi tay để những tâm hồn bên cạnh mình cũng thấy bình lặng, chẳng sục sôi lên với đời giông bão.

Sao phải đòi hỏi nhiều thế? Được nhiều quá rồi, không biết đâu là đủ đúng không? Phố đang nhộn nhịp “Tết nay anh không thèm chơi đốt pháo, vì tiếng cười em rộn rã lòng anh rồi”. Hà Nội còn mưa không?

Published in: on 22/01/2009 at 8:13 Chiều  Comments (4)  

Chốn yên bình

3 ngày nữa thôi. Tết sẽ về. Lại như cũ, nằm nghe pháo nổ chốn làng quê đã 3 năm ở lại. Chốn này thanh bình quá! Nhà chẳng internet. Ruộng vườn phía sau. Đường lác đác xe qua lại. Trẻ con nô đùa. Người lớn tươi cười chào nhau. Ngoài thị trấn sắc màu rực rỡ của những ngày giáp tết. Xanh đỏ vàng – ảo giác hân hoan?

Vẫn một mình. Năm cuối cùng một mình. Sẽ nhanh thôi. Lại trở về nhịp sống thực như bao người phụ nữ khác. Và mỗi cuối năm sẽ vẫn lại về quê, băng qua bao con đường ruộng xanh lúa mượt. Có một bờ vai cho mình dựa mỗi khi hoa mắt chóng mày.

Thôi ra với phố hẹp nhé! Về chốn bình yên hãy cho mình được sống yên bình!

Published in: on 22/01/2009 at 12:12 Sáng  Comments (3)