Đành là thế mùa xuân thành cũ.
Gói vườn xanh gửi hết gió vừa sang.
Ừ cứ thế em trầm tư như thể.
Yêu thương kia qua đã rất vội vàng.
Đành là muộn bến xe ngày đưa tiễn.
Lỗi nhịp đi mấy bận ngẩn ngơ chiều.
Anh bước rối trong ngây thơ khờ khạo.
Cấy vun gì chốn xa lạ thương yêu.
Đành thế thôi em đừng than nói nữa.
Luyến lưu xưa đã tan tác hết rồi.
Chỉ còn lại khoảng chơi vơi trống rỗng.
Vớt vát chi một nhành ký ức trôi.
Đành vậy thôi. Hò hẹn dứt, hoa vàng im tiếng nói.
Lời chua ngoa em đanh đá giống đời.
Em khác quá, giọng em xa vắng quá.
Thôi anh về, quên đường cũ mưa rơi.