Lũ cuộn dào dạt dưới chân, cồn lên mắt cá, đụng phải đầu gối đã mỏi nhừ. Bắt đầu từ đây, tôi lật đời tôi sang trang truyện mới. Hệt như tiểu thuyết những năm 30.
Đã đi qua bao khốn khó trong đời. Đã chắc những trải nghiệm của bản thân là nhiều nhặn. Đã vững vàng bước đi đều đặn từng khắc từng khắc trong thế giới nhiều lo toan với niềm tin về sự yên ổn là vĩnh viễn. Đã và đã. Giờ thì…
Cơn mưa chiều về như định mệnh. Lốp xe mòn lăn mãi qua những ngả đường mưa lũ dâng trôi. Lá vàng lá xanh theo nhau tìm xuống đậu trên những mặt nước đục trong hòa quyện. Tim nghe rộn. Lòng nghe hơi sóng vỗ. Và đôi mắt nhạt nhòa trong mưa.
Từ lúc này, mọi sự bình yên đã hoàn toàn biến mất. Bình yên đã biến thành đảo điên. Cái tình là cái chi chi? Em là gì? Em là ai? Mà cho ta ngọt đắng? Có phải là ta? Hay là tiếng ta của thế giới bên kia vọng lại? Ngỡ ngàng trong triền miên dai dẳng.
Tình muộn. Khi mọi thứ đã an bài. Khi tưởng rằng đời là thế. Đời chỉ có thế. Đời giản đơn như thế. Sao nỡ quắt quay.
Khi ta đã già thì tình mới đến. Vì thế cái tình của người “già” cũng đặc biệt hơn. Vừa điềm đạm. Vừa bình tĩnh. Vừa dè dặt. Vừa âu lo. Vừa phong kín. Nhưng lạ thay, ta như khám phá ra một ta khác ngoài ta thường trực. Có cả nông nổi. Cuồng điên. Say mèm. Nhắm mắt lại mà vơ vào những yêu thương không thực. Day dứt cứ đoái hoài ta. Đắng cay cứ chiều chuộng ta. Xót xa cứ quấn lấy ta.
Ta như trẻ ra trong bao la tình mình ngập cuối trời phiêu lãng. Ta lại già đi trong từng nếp nhăn vỡ nát nơi khóe mắt đầu mày. Ta như ngập ngụa trong trói buộc. Ta lại lơi lả trong những niềm đau. Vùng vẫy trong nỗi buồn sâu ngút. Nhảy xuống những lạ xa bời bời cười khóc tả tơi.
Và hết tuổi già bình yên. Hồi lại mộng cũ. Hay thắp tiếp lửa lòng. Cũng vậy thôi. Muộn mất rồi. Và còn gì trên miền đất xa xôi? Cả những trái hoang dại đang mọc tua tủa. Cả những bình minh thắp lửa đón mặt trời. Loài chim vỗ cánh chấp chới loạng choạng trong mây. Xanh xao, đuối sức.
Vệt nắng chiều thắp vội. Đêm đổ ập mình lên những tàng cây mùa lá rụng. Tình già nằm đó. Cọ cựa không yên. Vẫn biết chỉ có thể nằm đó thôi. Thì nên im, nên lắng, nên tĩnh lặng. Nhưng gió cứ len lỏi qua từng sợi vải áo đan vụng về. Gió lục lọi đôi bàn tay. Gió sờ soạng trái tim héo gầy. Bắt dậy. Lôi sềnh sệch tim ta ra ánh sáng. Chói. Lóa. Co lại hoảng sợ. Rồi bình tĩnh bất cần hiên ngang bất chấp.
Có phải giờ ta mới chính là ta? Sống trong bao la yêu thương cuồn cuộn chảy. Thì sao đi nữa cũng là tình. Tình đến sớm đến muộn có hề chi. Chỉ cần biết là yêu thương chân thật. Dù sao đi nữa…