Hạnh phúc buồn

Ánh mắt hắn vằn từng tia đỏ rực. Như dáng chiều cồn cào khát khao nắng của một ngày gần qua. Hất tung đôi giầy nhàu ra khỏi hai chân tê tái mỏi, hắn mong cầu được ngâm chân vào nước lạnh cho tan cái co rút tả tơi đang hành hạ. Cả lũ chim đang vô tâm cãi vã trên đầu kia nữa, cũng chẳng thế hiểu được sự khó chịu điên cuồng của hắn. Những cánh hoa quăn tít trên mặt bàn xám xịt, hoang mang sau cơn chia rời sự sống vừa xong. Chiều rụng hẳn. Khói bếp nhà ai đang quấn vào từng nếp tường rêu. Hắn thèm hơi cơm nóng hổi. Mùi thịt rang cháy cạnh. Bát canh suông ngọt lành. Nuốt nước bọt ừng ực rồi lại thấu hơn cái cảm giác khô cháy cổ. Thiếp đi vào cơn ngủ không định trước. Hắn mơ…

Trời chuyển nắng. Sau những cơn giá buốt sụt sùi lê thê, những khóm hoa vàng lại bắt đầu thắm nhụy. Xét cho cùng, hắn chẳng thể hoàn toàn buông bỏ mọi thứ mà lao theo nỗi buồn mãi được. Vẫn có lúc phải vui niềm vui đời sống. Là được ăn ngon, ngắm gái đẹp. Là được nhậu nhẹt cùng chúng bạn thỏa thuê. Là được vác cái xác to uỳnh này đến căn nhà thanh bình bên lòng sông vắng, rồi ngồi yên đấy mà buông câu. Thì thế, đàn ông mà. Có phải lúc nào cũng ủy mị được đâu.

Kỳ thực cái nỗi buồn mà hắn phải mang vác trong chừng ấy năm cũng không hẳn quá nặng nề. Nhiều lúc chính cái buồn phiền ấy lại cho hắn thêm nhiều cảm xúc để mà sáng tạo miệt mài trong từng cơn điên loạn ngợp ngời đay nghiến. Dù cảm thấy như là phù du hình dáng, thì vẫn còn đó nỗi đau thật, khát khao thật, đợi chờ thật. Người con gái tóc dài như một cụm mây đỏ đến thoáng chốc trên bầu trời trong lành rồi lặn sâu vào sau dãy núi biếc xanh, đi tìm buồn vui mới. Đằng đẵng tháng năm trôi. Quá nửa đời người. Lau mọc um tùm trên bãi bờ kỷ niệm. Mà từng con côn trùng bên rặng cỏ rối vẫn mải mê kiếm chỗ di trú dài lâu.

Nàng có đôi lần trở lại sau ngày tạm biệt buốt giá. Nhưng sự trở lại đem đến nhiều thất vọng cho hắn. Bởi nụ cười đó không còn say mê. Sự tươi sáng của cụm mây đỏ tự lúc nào đã trở nên chói gắt, thấm đẫm hoang vắng xanh xao. Cà phê đặc mấy cũng vô tác dụng. Đêm chong chong trừng trừng con mắt thức. Trái tim như cuộn len xù, quấn qua quấn lại dưới bàn chân mèo nghịch dại. Quang quẻ tiếng chão chuộc kêu từ đám lau lách sau nhà.

Cho đến lúc này, hắn vẫn chưa thể thoát ra được nỗi buồn sâu đắm đuối. Và chỉ còn biết lặn ngụp trong đó như một con thú khát dò dẫm dưới lòng đêm. Dù cho nỗi nhớ đó đang đày đọa hắn, hắn vẫn cứ cho là hạnh phúc. Hạnh phúc đôi khi có cả trong những nỗi muộn phiền.

Published in: on 16/02/2009 at 8:32 Sáng  Comments (7)  

The URI to TrackBack this entry is: https://winlinh.com/2009/02/16/h%e1%ba%a1nh-phuc-bu%e1%bb%93n/trackback/

RSS feed for comments on this post.

7 bình luậnBình luận về bài viết này

  1. Hình đại diện của Không hiểu

    “D cho nỗi nhớ đ đang đy đọa hắn, hắn vẫn cứ cho l hạnh phc. Hạnh phc đi khi c cả trong những nỗi muộn phiền!”

    Em viết rất hay, giu cảm xc! lc nhẹ nhng bảng lảng, lc dữ dội, su sắc…

    Thích

  2. Hình đại diện của Không hiểu

    m ảnh!
    Cng cố để qun sẽ thật kh c thể qun!

    Văn thế ny mới gọi l văn chứ! Giờ về nghĩ xem mnh c nn viết entry nữa khng? Hic! 🙂

    Thích

  3. Hình đại diện của Không hiểu

    Ci bi n rất chi l truyện ngắn nội tm. Phục anh QV cmt 😀

    Nhưng m rồi sẽ ngọt ngo nhuần nhị hết. Khi đ ngộ ra th sẽ khc về chất, mặn mi hơn m em nhỉ.

    Vụ dưa th sẵn lng đới 🙂

    Thích

  4. Hình đại diện của Không hiểu

    Hihihi… Hoan h anh QV. Anh tinh tế thật đấy…

    chết qun hoan h Winlinh chứ… Cảm xc thế ny m khng viết ra th chịu sao nổi.

    Thích

  5. Hình đại diện của Không hiểu

    “Nhiều lc chnh ci buồn phiền ấy lại cho hắn thm nhiều cảm xc để m sng tạo miệt mi trong từng cơn đin loạn ngợp ngời đay nghiến…”.
    Anh đ nhận ra ci “buồn phiền” ny trải di qua cc entry của em v giờ th hiểu hơn v sao cc entry đ lại ‘ngợp trời đay nghiến’ cu chữ như thế!

    Thích

  6. Hình đại diện của Không hiểu

    Hắn l ai m vật vờ thế. Nng l ai m xa xt thế.
    Cảm xc no kia rốt cuộc c giải tỏa được khng nhỉ? Ci vớ vẩn ny m khối người đấy, nng .

    Thích

  7. Hình đại diện của Không hiểu

    Khủng khiếp qu. em viết như thể một nh văn vậy. viết thế ny th anh cũng t liệt cả cảm xc, chả viết được g cả. Bởi anh c viết g cũng nhạt nước ốc thi. chẳng lẽ dừng viết nhỉ!

    Thích


Gửi phản hồi cho Bluesky Hủy trả lời