Loanh quanh trong sân Nhạc viện. Hoang tàn quá! Nơi ươm mầm bao tài năng âm nhạc là đây, chẳng có chút gì thơ mộng, chẳng có những hàng cây xanh, những bồn hoa xinh xắn. Ngổn ngang gạch đá, lổn nhổn xe cộ lẫn trong cái nắng gay gắt của buổi sáng mùa hè.
Bây giờ thì đến chốn quen rồi. Chốn này – 31 Tràng Thi của tôi. Dù có vì đời sống áo cơm mà khuôn viên bớt đi một chút cỏ xanh trải thảm, cái nóng có sôi sục hơn lên bởi những cửa kính xe hơi chi chít xếp hàng, thì nơi tôi qua hàng ngày vẫn còn có nhiều điều để nhớ. Vẫn những bóng cây mát rượi từ ngàn xưa. Vẫn cỏ ken dày làm thềm cho lá rụng. Vẫn tòa nhà vàng mơ màng vững chãi… Dù có thế nào, vẫn nhiều thứ đáng lưu dấu lại phải không?
So sánh hai không gian một chút để thấy nơi này là quá tuyệt vời với tôi. Ra lan can, chỉ mất vài bước chân là có thể thấy màu xanh của lá, màu vàng của nắng, màu chấp chới của bao la rộng. Sự yên bình đó đang bị xáo trộn lên bởi những chuyến đi thực và mộng của các thành viên yêu dấu. Có người đi – ừ, thực. Có những tâm hồn đã lâu không còn bám rễ trên mảnh đất này – mộng. Bằng chứng là có chuyển rời trên giấy tờ. Bằng chứng là có sự thờ ơ trong từng nếp nghĩ cho cái chung.
Thế nào cũng được. Người ta có thể lựa chọn cho mình một hướng sống như mong muốn. Còn tôi đây, hôm nay thấy thật mông lung. Không phải bởi đã muốn rời đi khỏi chốn thân thuộc bằng thực hay mộng. Chỉ vì nhìn quá rõ những chuyến đi xa kia với đầy đủ gốc tích, hình hài. Thế nên lòng ngậm ngùi nhiều lắm!
Và mình thì ở lại, ở lại với quen thuộc hay là cũ kỹ. Ở lại với những kỷ niệm hay là quá khứ mệt nhoài? Tôi chẳng trả lời được.Ai đó nói hộ tôi…