Đi

Loanh quanh trong sân Nhạc viện. Hoang tàn quá! Nơi ươm mầm bao tài năng âm nhạc là đây, chẳng có chút gì thơ mộng, chẳng có những hàng cây xanh, những bồn hoa xinh xắn. Ngổn ngang gạch đá, lổn nhổn xe cộ lẫn trong cái nắng gay gắt của buổi sáng mùa hè.

Bây giờ thì đến chốn quen rồi. Chốn này – 31 Tràng Thi của tôi. Dù có vì đời sống áo cơm mà khuôn viên bớt đi một chút cỏ xanh trải thảm, cái nóng có sôi sục hơn lên bởi những cửa kính xe hơi chi chít xếp hàng, thì nơi tôi qua hàng ngày vẫn còn có nhiều điều để nhớ. Vẫn những bóng cây mát rượi từ ngàn xưa. Vẫn cỏ ken dày làm thềm cho lá rụng. Vẫn tòa nhà vàng mơ màng vững chãi… Dù có thế nào, vẫn nhiều thứ đáng lưu dấu lại phải không?

So sánh hai không gian một chút để thấy nơi này là quá tuyệt vời với tôi. Ra lan can, chỉ mất vài bước chân là có thể thấy màu xanh của lá, màu vàng của nắng, màu chấp chới của bao la rộng. Sự yên bình đó đang bị xáo trộn lên bởi những chuyến đi thực và mộng của các thành viên yêu dấu. Có người đi – ừ, thực. Có những tâm hồn đã lâu không còn bám rễ trên mảnh đất này – mộng. Bằng chứng là có chuyển rời trên giấy tờ. Bằng chứng là có sự thờ ơ trong từng nếp nghĩ cho cái chung.

Thế nào cũng được. Người ta có thể lựa chọn cho mình một hướng sống như mong muốn. Còn tôi đây, hôm nay thấy thật mông lung. Không phải bởi đã muốn rời đi khỏi chốn thân thuộc bằng thực hay mộng. Chỉ vì nhìn quá rõ những chuyến đi xa kia với đầy đủ gốc tích, hình hài. Thế nên lòng ngậm ngùi nhiều lắm!

Và mình thì ở lại, ở lại với quen thuộc hay là cũ kỹ. Ở lại với những kỷ niệm hay là quá khứ mệt nhoài? Tôi chẳng trả lời được.Ai đó nói hộ tôi…

Published in: on 29/06/2009 at 7:22 Chiều  Gửi bình luận  

Chia tay chiều

Những con đường quen, xe lăn bánh chầm chậm. Phố chiều nay sao bâng khuâng quá! Trên những ngọn cây kia, có con chim nào còn mê mải kiếm tìm những kỷ niệm long lanh. Hỏi từng gốc cây già, có nhớ người đã chứng kiến bao lần bước chân ta qua? Bao nhiêu lần đi và đến, đến với những miền mơ mộng không có thật trong hình hài thực tại, đi qua ký ức vụn vỡ hàng ngàn tia nắng nhỏ uống nước mắt lăn như suối không thể ngừng.

Phố chiều ơi, mây bay suốt con đường dài tấp nập. Một mình ta chia tay chiều, mà sao chiều hoang vắng? Ngày hôm qua đã qua rồi, là thế, chỉ còn như thế. Lặng lẽ những vết thương chưa kịp lên da non. Lặng lẽ dấu vết muộn phiền tưởng đã có thể quên lãng từ lâu. Mà sao chiều lại hồn nhiên như chưa từng biết đến tàn phai.

Hỏi xem những viên gạch hè nóng bỏng nắng hạ có còn mải miết hát bài ca tha thiết. Hỏi những cơn gió mảnh mai đã thôi ủ mình trong lá dỗi hờn ai? Ta chia tay ta, ta chia tay mình, ta chia tay những ngày mơ hồ hoang vu nhói đau nức nở. Ta chia tay với nỗi cô đơn nhẹ bẫng giấc mơ đêm. Hỏi xem đường Thanh niên mùa này còn muốn ta về thì thầm xưa cũ. Hỏi xem chùa Chấn Quốc có còn muốn đón ta vào lang thang chân bước? Hỏi xem Bắc Sơn có mong thấy ta chạy xe nhè nhẹ qua môi cười chúm chím hỏi han?

Ta chia tay chiều, để bước vào cung bậc đời sống mới. Thầm cảm ơn những ấm áp mà cuộc đời đem tới. Thầm cảm ơn những cô đơn nhỏ nhoi mà thời gian trao gửi. Thầm cảm ơn những ân cần lặng lẽ mà gió mây chăm chút chẳng đòi hỏi chút công lao.

Cùng ta rong chơi nốt những ngày cuối. Để rồi mai, dù có lúc vụn vỡ, ta cũng sẽ âm thầm nhịn lắng. Ta cũng sẽ thôi nói lời lu loa. Ta sẽ gắng sống bình yên với những niềm yêu thương nhỏ bé. Ta sẽ giữ mãi những kỷ niệm qua mỗi chiều nắng xế. Ta chia tay ta. Rồi lại đi tìm ta – một ta mới.

Chiều ơi, xin lỗi thật nhiều vì những lơ đãng nhiều ngày qua. Bình yên chiều nhé!

Published in: on 29/06/2009 at 3:59 Sáng  Comments (1)  

Tạm biệt

Một chuyến tạm biệt lớn.

– Tạm biệt căn nhà này cùng bao buồn vui chia sẻ.

– Tạm biệt bạn bè thân quen trong không gian ảo – thực đầy cảm xúc thật thà.

– Tạm biệt tháng 6 với những biến động lớn. Những thách thức khiến mình phải nghĩ suy quá nhiều về hướng sống.

– Tạm biệt 3 năm chơi vơi. Ba năm cho con người được trải nghiệm và thử thách sức chịu đựng của mình.

– Tạm biệt những tháng ngày “một mình” với “cô đơn tuyệt vời”, những nỗi buồn mênh mang và những niềm vui điểm xuyết.

– Tạm biệt những đêm dài có mình với mình, có mình với radio, có mình với mobil nóng bỏng.

Tạm biệt tất cả. Tạm biệt. Mà không, vĩnh biệt!

Published in: on 29/06/2009 at 12:53 Sáng  Comments (1)