Sớm nay cô mặc một bộ thật nhẹ nhàng. Áo sơ mi trắng. Quần vải đen. Sự đơn giản khiến cô trở nên dịu dàng một cách đặc biệt. Bước chân trên những bậc cầu thang đá cũ, cũng thấy như mình đang lướt trôi theo từng ngọn gió thổi nhu mì qua ô cửa vắng lấp ló tán cây xanh.
Đi làm sớm thật dễ chịu. Không cần vội vã. Thật từ tốn. Thật chậm rãi. Rồi ngó nghiêng. Và ngâm ngợi.
Thành phố hôm nay tự dưng bớt đi ồn ào. Không tắc đường. Không huyên náo còi xe. Cũng có thể đó là do cảm giác trong cô quy định đời sống này theo cái cách cô muốn. May mắn lắm thì có một vài hôm điều cô muốn thành sự thật bởi lòng cô nhẹ bỗng như mây.
Nhẹ không có nghĩa là vui. Nó ở một trạng thái khác. Có lẽ là bình thản. Hoặc gọi thêm là độ lượng với mình, với mọi thứ xung quanh. Vì tự nhiên cô thấy hiểu thật rõ những điều sâu kín trong lòng mỗi người đều có lý do riêng của nó. Sự sâu kín đó vô hình điều khiển hành động thực tại của họ. Và dù nó có đi theo hướng xấu hay tốt thì cũng thật đáng cảm thông. Tất cả đều thật đáng thương (yêu) và đáng cảm thông. Cô cũng đáng được như vậy.
Quay trở lại bộ quần áo giản đơn. Có thể thấy màu sắc và tính chất quy định rất nhiều trạng thái người mặc. Màu đen – trắng làm cô nhớ đến mấy câu hát của Trần Tiến “Và tôi hát, những tiếng hát trắng cất cánh bay lên, trắng cho em bóng tối cho tôi… Tôi tìm thấy chính tôi trong bóng em…”. Màu đen với cô chưa bao giờ là màu u ám. Đó là màu của màn đêm tĩnh lặng. Màu của sự ẩn náu bình yên. Màu của sự âm thầm chịu đựng. Ở phía sau, vô hình, đứng phía sau sự yêu thương của mình mà bảo vệ và dõi theo âu yếm. Màu của sự nâng đỡ. Màu của bến bờ đợi chờ và bao dung.
Rồi cũng có nhiều người không thể hiểu được, tại sao hôm nay cô cười tinh khôi như thế… Vì màu trắng và màu đen.
Chị cũng rất thích trắng và đen. Đem huyền bí và trắng tinh khôi. Đang lo đến một lúc nào đó ko thể mặc áo trắng và jean xanh thì tiếc lắm.
Đọc cái này nhớ đến mình hồi… xưa xưa. Thật là dễ thương Win ạ.
ThíchThích
“Mình” bây giờ cũng vẫn dễ thương y nguyên hồi xưa chị ạ! Em vẫn nhớ vẻ dịu dàng của chị lắm!
ThíchThích
dạo này em viết nhiều, nhanh nhỉ. cố gắng nữa lên. cần phải vượt qua chính mình
ThíchThích
Cảm ơn anh! Đúng là phải vượt qua chính mình ạ!
ThíchThích