Mênh mông

Sáng nay, khi đi dạo quanh hồ cùng với gió sớm và nắng tươi, cô thấy một đôi ốc sên đang cùng nhau chậm rãi bò miên man trên đường. Đôi ốc sên này phải chăng là đôi tình nhân tuyệt vời hạnh phúc nhất khi có nhau trong một buổi sáng tiết trời mát mẻ thanh bình. Cũng như tối qua, khi đi bộ qua chợ, cô tình cờ bắt gặp ánh mắt của hai chú chó nhìn nhau tại điểm hẹn vắng vẻ. Thật ngỡ ngàng vì cô thấy trong hai đôi mắt đó cả một trời yêu thương trìu mến nâng niu. Cô mãi thắc mắc, chả lẽ những con vật cũng có tình yêu nồng nàn như thế? Ừ, đúng lắm chứ! Chúng cũng có đời sống của riêng mình mà con người không thể biết được. Yêu thương có mặt ở khắp muôn loài, đâu chỉ riêng con người. Mà có khi con vật lại dám sống và yêu trung thực nhất. Con người có biết bao mối ràng buộc, bao vị trí phải đảm nhiệm, cái danh dự phải bảo toàn… nên rút cục chả phải bao giờ cũng dám đi theo tiếng gọi con tim. Còn con vật, nghĩ gì làm nấy. Kém tư duy nhưng được sống theo mong muốn của mình???

Khoảng thời gian này cô thấy thật mênh mông. Có nghĩa là chẳng xác định được cụ thể một điều gì. Có những lúc thực tại níu giữ để mình có thể làm tròn phận sự. Thường những lúc đó, chẳng muốn nghĩ sâu xa. Chỉ muốn giản đơn mà sống. Cũng có lúc thấy bình yên và thanh thản là tuyệt vời mặc dù thèm lắm cái say sưa đam mê ngày nào giờ đã xanh xao. Nhưng khi phải đối mặt với những khác biệt nảy sinh, cô lại rơi vào sự mênh mông hun hút. Cô độc. Vời xa. Chới với.

Chẳng hiểu từ bao giờ, và bắt đầu từ hẫng hụt nào mà cô đã luôn xác định mình phải biết trừ hao. Trừ hao đi những hứa hẹn yêu thương. Trừ hao đi những thề thốt. Trừ hao cả hy vọng đầy tràn… Trừ hao để chấp nhận rằng mình sẽ không bao giờ được nhận đủ đầy như thế. Để không phải rơi vào hoang mang khi mọi thứ diễn ra không như tưởng tượng, đợi chờ. Có thể trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi hy vọng, thề thốt, hứa hẹn, yêu thương là vĩnh cửu. Nhưng theo dòng nước cuộc đời mải miết, tất cả đã khác rồi. Cảm giác, cảm nhận, cảm xúc… thay đổi mỗi ngày. Không thể có điều gì vĩnh viễn. Mong manh, phai nhạt rồi phải đến sau những say mê.

Chẳng buồn ai. Chỉ buồn vì biết được tất yếu mọi sự phải thế!

Published in: on 19/07/2009 at 6:06 Sáng  Gửi bình luận  

Lan man trưa

Nằm li bì suốt sáng. Tỉnh dậy đã là trưa. Panadol quảng cáo “không gây buồn ngủ” sao lại khiến mình ngủ mê man như thế?

Sau một ngày tắm mưa rát mặt cùng với hai ngày không chợp mắt trưa, cộng thêm không khí ngập virus cúm sốt của bệnh viện Nông nghiệp, mình đã lăn quay ra như vậy.

Sáng thức giấc. Bị ám ảnh giấc mơ đêm. Một giấc mơ tái hiện lại tổng hợp toàn bộ những sự kiện đã diễn ra trong vòng gần một năm trở lại đây. Đầu óc mình xử lý các vấn đề khá tốt. Có nghĩa là biết kết hợp nhuần nhuyễn, hài hòa các sự kiện lại với nhau để cho ra một bộ phim đúng quy trình. Và dù chỉ là một bộ phim ảo, nó vẫn khiến mình ngất ngây. Có thể thấy đó là hệ quả của những suy nghĩ ban ngày, của những khát khao và mong mỏi sâu kín vô hình đến mình cũng không ý thức hết được. Một cuốn phim hỗn độn bao cảm giác, những tình tiết gấp gáp hồi hộp, những giây phút ngọt ngào đến ngộp thở trôi qua quá nhanh… Và cái kết thì mở, mở toang ra khiến mình ngẩn ngơ tiếc nuối…

Trong hai ngày không blog, không có mấy điều vui để kể lại. Có lẽ chỉ có một chi tiết hay hay này là đáng nhớ: Một vụ làm quen. Phải nói rằng đến tuổi này mình không còn được phép nghĩ đến một cuộc làm quen kiểu đó nữa chứ nói chi nó diễn ra thật với mình. Một anh thợ sơn muốn làm bạn với mình. Mà lý do anh ta đưa ra là: anh thấy người Hà Nội như em giờ không còn nữa. Hihi, mình có phải người Hà Nội đâu nhỉ! Em gái trêu chị, tại chị nói chuyện với họ dịu dàng, lễ phép quá đấy! Mà họ thì quen đi làm thuê nghe những lời nặng trịch mãi rồi. Ơ, thì ai chả như ai, nói với nhau nhẹ nhàng trân trọng chả phải tốt hơn sao.

Published in: on 19/07/2009 at 5:37 Sáng  Gửi bình luận