Trong mắt anh

Trong mắt anh em thấy cả trời sao

Mùa tinh tú tỏa triệu nghìn tia sáng

Mùa ấm áp của trăng mây ló rạng

Chớp bể đông vần vũ khắp một vùng

***

Trong mắt anh em thấy miền bao dung

Hoa cùng trái nép vào ngày yêu dấu

Nói cười, khóc than hồn nhiên như thơ ấu

Được thực thà em hãy cứ là em

***

Trong mắt anh ẩn dấu những muộn phiền

Ngày xa cách – Ngày anh không thể khác

Ngày gặp gỡ – Sau những giờ lang bạt

Có anh rồi – không có – có hay không?

***

Trong mắt anh thăm thẳm cả cánh rừng

Mùa trở gió lá rơi dày chân bước

Bàng bạc kêu sương một vùng cỏ ướt

Tím thẫm lời yêu nghèn nghẹn cháy đầu môi

***

Trong mắt anh yêu dấu đã hồi sinh

Người phụ nữ, người đàn bà sâu sắc

Lúc buồn – cười, khi vui lại khóc

Nép vô hình vào bóng dáng thân quen

***

Trong mắt anh em thấy cả bóng đêm

Cũng ngời cháy rạng bừng tia nến trắng

Hoa hồng vàng và lời yêu tràn sóng

Đón em vào miền hoa trái thơm tho

***

Trong mắt anh em thấy được nâng niu

Tha thiết xôn xao, yếu mềm nũng nịu

Được trong veo được yên lành êm dịu

Có lúc nào em khác ở trong anh?

***

Trong mắt anh ngập nắng sớm bình minh

Thuyền theo gió đã về bờ cùng bến

Loài chim biển đập cánh chào chiu chít

Theo bước anh về trên cát vắng tìm em

***

Những giấc mơ vẫn hằng đến đêm đêm

Cả  lúc anh vừa cùng em buồn vui cơn thức

Đừng sợ nhé, dòng thời gian bất lực

Chẳng khi nào uy hiếp nổi trái tim.

Published in: on 20/07/2009 at 8:54 Sáng  Comments (1)  

Có những cuộc đời

Nàng khẽ hé cửa gỗ nhìn xuống. Những tia nắng ban sớm đã bắt đầu rọi vào khóm khế lúp xúp cuối vườn. Đôi chim chào mào nhảy tung tăng trên cành lá hồn nhiên vô tư lự. Nàng quay vào, nhặt chiếc lược rơi dưới chân giường, chải tóc. Mái tóc dày dặn hôm nay khô rát quá. Từng cọng từng sợi rụng rơi lã chã. Cứ theo từng chu kỳ một, tóc lại rụng. Có lẽ là một sự thay đổi cho mới mẻ mà thôi.

Thế là đã 2 tuần kể từ khi anh đi xa. Căn nhà này trở nên trống rỗng đến kỳ lạ. Hơi ấm còn vương lại chút ít cứ muốn dằn dỗi bỏ đi để nàng ở lại một mình. Nàng trở nên mong manh dễ vỡ. Gương chả buồn soi. Áo đẹp chả buồn ướm vào thân. Phấn son thừa thãi.

Nàng chờ mãi một tiếng chuông reo. Chờ đợi thắc thỏm. Để rồi hơn chục ngày qua tiếng chuông cứ câm lặng không thèm đoái hoài đến mong mỏi nhỏ bé của nàng. Không gian thinh lặng quá! Thảng hoặc có một tiếng còi xe từ đường vọng vào nghe xa lắc lơ.

Nàng thay quần áo, chuẩn bị ra đường. Có lẽ nên thế. Ra hiệu sách, chọn một quyển nào đó. Giống như thói quen thời sinh viên. Mỗi khi rảnh rỗi, những lúc buồn, nàng đều ra hiệu sách. Hình như ở chốn này, nàng được thảnh thơi hơn và sẽ nhanh chóng nguôi ngoai đi những phiền muộn vây bám.

Nàng hiểu. Không phải lúc nào sự quan tâm cũng được đủ đầy. Có những lúc nàng cần biết chấp nhận mình chỉ được xếp vào vị trí thứ mấy, sau một lô một lốc những điều quan trọng khác. Đâu phải nàng là tất cả của anh. Có thể một lúc nào đó, khi những mỏi mệt khiến anh vỡ vụn, anh sẽ đặt nàng lên vị trí đầu tiên để tìm lại miền bình lặng. Và nàng luôn sẵn sàng ở đó, làm miền bình lặng của anh. Chỉ trong phút chốc, cho đến khi anh lành lặn lại và buông nàng ra một cách nhẹ nhàng. Cái lối yêu của anh là thế. Có điều, nàng không biết rằng, sự sẵn sàng vô điều kiện của mình khiến anh thành người lười biếng. Không cần chăm chút gì cả. Chẳng cần lo lắng rằng nàng sẽ biến đi đâu. Anh cứ thoải mái lao theo những cuộc đi say mê mải miết. Và luôn yên tâm rằng có một hình bóng đợi chờ mình, không chút đổi thay.

Hôm nay, nàng sẽ phải bắt đầu một cuộc đời mới. Có thể sẽ rất khó khăn ở điểm bắt đầu. Nhưng không thể khác. Phải mang nàng ra khỏi những lệ thuộc vô hình. Tình yêu vẫn rất cần sự độc lập. Nàng cần có một đời sống riêng. Nàng cần sống cho những mong muốn của nàng. Không thể ngồi để đợi chờ anh hết ngày này qua ngày khác. Nàng không muốn rời xa anh. Nhưng chính vì điều không muốn đó nàng càng phải đứng lên vững vàng. Để tình yêu của nàng không ủy mị và sầu héo theo từng chuyến đi của người nàng yêu.

Nàng bước ra đường. Ánh nắng ấm áp. Âm thanh quen thuộc của phố phường ùa lại. Nàng mặc một chiếc váy màu thiên thanh mát lạnh. Đôi chân bước nhè nhẹ trên phố. Những đám lá cuộn nhẹ theo gió mơn man chân nàng. Hiệu sách không xa. Xe đạp xe máy xếp hàng dãy dài. Trong số những khuôn mặt đang say sưa lật giở sách kia, có bao nhiêu khuôn mặt như nàng? Có bao nhiêu người đi tìm sách chỉ vì nỗi đợi chờ trống vắng? Có lẽ chẳng có ai? Họ cần sách thật chứ không như nàng tìm sách như một sự cứu rỗi. Nàng bỗng không muốn như vậy nữa. Ngay khi chân vừa chạm bậc thang bước lên cửa hiệu quen.

Tình yêu với anh vẫn nồng nàn cháy bỏng. Nhưng nàng bỗng nhận ra nó mạnh mẽ kiên cường hơn bất cứ lúc nào. Nàng hiểu anh và biết rằng tình yêu trong anh chưa bao giờ hết. Chỉ vì cuộc sống. Chỉ vì chính nàng đã khiến tình yêu của anh trở nên ít linh động. Giờ sẽ khác, nàng sẽ thực hiện những dự định bỏ bẵng bao năm của mình. Có lẽ anh thích nàng như vậy hơn là nằm lì ở nhà đợi anh về với duy nhất một thứ  nghĩ suy cũ kỹ.

Nàng cầm trên tay cuốn sách màu váng óng, lật trang cuối. Cái kết lại mở toang…

Published in: on 20/07/2009 at 4:39 Sáng  Gửi bình luận  

Gẫy

Và hậu quả của sự lê lết cố gắng ban trưa đã được trả lại bằng cơn ngất đột ngột giữa đường. Trước đó mình đã luôn tự hào mình tuy không khỏe nhưng chẳng bao giờ bị ngất. Đúng là sức khỏe đã trở nên tồi quá!

Bắt đầu là nôn nao trong bụng. Rồi đến hoa mắt. Chóng mặt. Và lảo đảo say. Mồ hôi túa ra như tắm, ướt đầm đìa áo, ướt nhèm tóc, chảy giọt giọt xuống tay. Người lạnh ngắt. Gió trong ngõ thổi thành luồng thốc vào người run rẩy. Ngước mắt nhìn từng bóng xe ào qua, không thể cất tiếng nhờ vả một chuyến về nhà. Nỗi sợ hãi dâng ngập. Cảm nhận rõ sự mong manh của kiếp sống. Vì ngộp thở và kiệt cùng.

Lúc đó vẫn còn kịp nghĩ đến những người thương yêu. Chỉ vì không ai biết mình thê thảm như vậy chứ không phải mình bị bỏ mặc. Nghĩ thế thôi, nên cố cắn răng gượng lên để bấm một cuộc điện thoại rồi bỏ thõng nó xuống khi chưa kịp dứt câu. Lê thêm được một đoạn ra đường cái. Rồi đổ sụp xuống vệ đường. Sau khi vào viện, tỉnh dậy nhìn mình bê bết đất. Bác sĩ cắm kim truyền lên tận bắp tay để dịch vào nhanh nhất. Môi trắng bệch. Mặt tái xanh. Huyết áp không đo nổi. Trụy tim mạch…

Toàn những từ khủng khiếp. Chả bao giờ mình nghĩ nó rơi vào mình. Ừ, hậu quả của sự coi thường sức khỏe đấy. Mưa giã cho tơi bời. Nắng xối cho tơi bời. Cơn đau bụng cày xới cho tơi bời. Mất nước trầm trọng. Tất yếu mà thôi.

Hôm nay mặc một bộ đồ đen. Có lẽ vì muốn ẩn náu sau màu đen ấy để tìm lại tĩnh lặng sau những hấp hối vội vã vừa qua. Sau màu đen, hẳn sẽ tìm thấy một nơi tựa nương hiền lành. Để rồi chẳng thể than thở thêm gì nữa, mà rằng, mỗi trải nghiệm mình có đều là điều quý báu cuộc sống mang cho.

Published in: on 20/07/2009 at 2:08 Sáng  Comments (1)