Miên man

Nhiều khi ngồi nghĩ, biết bao điều đã đi qua giờ trôi về đâu. Chốn nào có ấm áp? Chốn nào là ngọt ngào? Trong thời khắc đó, thấy vật vã và dài như cả thế kỷ, hay thấy mênh mông nghìn ánh sáng chan hòa, mà cuối cùng nhìn lại, chóng vánh đến thảng thốt.

Cảm giác chung là ngậm ngùi. Cuộc đời ngắn ngủi. Loanh quanh vài vòng mỏi mệt là xong một kiếp. Vậy mà cứ vật lộn mình cho rối tung cả lên. Chẳng nghĩa lý gì cả những phức tạp ấy cho một cõi người. Sau cùng, chợt nhận ra, nơi thanh bình là nơi giản dị nhất.

Hôm nay giở lại “Mùa lá rụng trong vườn”, vào đúng trang 139. Cuốn sách ố vàng mua ở hiệu sách cũ cứ muốn gợi lại nôn nao một vườn lá chiều thu của Hà Nội những ngày mỏi mệt đang phải tự bóc mình ra lớn lên cùng thời cuộc. Nhưng đoạn này thì nhẹ nhàng quá!

“Ngày đã dài hơn. Thời gian như trẻ lại.

…. Mưa mùa hạ ào ào cảm giác hứng khởi.

Ếch nhái ở góc vườn rậm nổi điệu nhạc ì uôm hào hứng, những đám cưới của loài sinh vật này tắm gội trong mưa chợt rơi chợt tạnh, cũng ngắn ngủi, ồn ào như những cơn mưa. Mưa giội xuống mặt đất một nguồn sinh lực mới và những hàng me bên phố ngày nào chỉ loi thoi mấy chồi lộc, giờ nhánh, cành đã xanh đầm lá non.

Cây trong vườn nhà ông Bằng tốt tươi hơn ở những nơi khác. Kể từ khi xuân sang, trên lá cành của chúng đã thấy có sự hăm hở khác lạ. Giờ thì phấn đã ra hoa. Lặng lẽ, trên những chòm lá cao tít, hồng bấy lá non, hoa ngoi lên, ngầu ngầu một sắc nắng nhẹ, như phấn thông vàng. Hoa gọi ong. Cây mít bật những chồi hoa cánh mở đầy đặn. Rồi sấu. Rồi vải. Lạ, vải kết quả từ lúc nào mà nhanh vậy. Một sớm mai trở dậy, đứng dưới gốc sấu hoa rụng đầy, mịn xanh như bột đậu đỗ, ngẩng lên cành vải đã thấy những chùm quả non nhỏ, xanh như ngọc…”

Hôm rồi mình có vào trường xưa. Những thân cọ có trổ thêm nhiều nhánh lá. Nhiều gốc cọ mới cũng được nhân lên. Nhưng lại thấy thiếu màu xanh lúp xúp của cỏ. Những gốc cọ đứng trên nền đất cứng, vắng cỏ, thật hoang vu. Cảm giác không được như cũ nữa, vì ngoại cảnh tác động. Đáng ra nên đi ra khuôn viên phía sau để cảm nhận cho đủ. Nhưng lại vội vã nói cười và sợ cái nắng vàng óng đậm đặc thiêu thân, nên chân bước đi chẳng chút luyến lưu. Và quên ngay chốn ấy một thời. Vì dạo này mình thờ ơ quá nên mọi cái đến và đi đều dở dang, hời hợt.

Ông Ma Văn Kháng bảo “thời gian trôi tách dần con người ra khỏi sự kiện”. Khói mùa hạ còn vương đầy trên cây lá đón tháng 8 sắp ghé qua. Những sự kiện đời mình còn nằm đó xót xa. Chưa thể tách biệt. Mình cũng mong người đãng trí như mình sẽ chóng quên mọi sự. Nhưng bản thân mình thừa biết cái muốn quên thì sẽ không quên nổi, còn những chuyện cơm áo gạo tiền cần tỉnh táo mà xếp đặt thì đôi lúc lơ đãng đến điên rồ.

Con đường về nhà từ bây giờ đã dài ra. Gắn tai nghe vào và chìm đắm trên phố phường cùng âm nhạc là thấy đường sao ngắn thế. Mặc cho xe cộ ồn ào và náo loạn, mình cứ thế trôi đi trong lòng đời như một người đãng trí. Chạm đến cửa thì bừng tỉnh. Bước vào nhà cùng cơm cà. Lách cách bát đĩa để tìm người đàn bà đảm đang đơn giản. Mà nói cho mình nghe xem, hoa hôm nay có thay màu mới?

Published in: on 28/07/2009 at 12:29 Chiều  Gửi bình luận  

Đừng

Anh cầm một sợi tóc em

Nhìn xem màu vàng màu bạc

Màu của thời gian nghiền nát

Màu mằn mặn

Màu sầu thương

***

Anh cầm đôi bàn tay em

Xanh xao đôi bàn tay mỏng

Mắt em nhìn sao xa vắng

Nói cho anh biết điều gì

***

Anh nhìn chân em bước đi

Dưới thiên đường

Trên địa ngục

Giữa kia chơi vơi vực thẳm

Đừng kéo anh cùng đắm

Em là quá khứ nôn nao

***

Thôi em đừng để anh cầm tay, đừng để anh hong tóc

Đừng cho anh thấy đời em mệt nhọc

Đừng bắt anh nhìn nguồn nước mắt lây lan

***

Hãy cho anh được thở đầy tràn

Ánh sáng cuộc đời

Hồn nhiên mát rượi

Không tóc em mặn

Không mắt em sầu

Không tay em lóng ngóng

Để yên anh tìm

Một bầu ngực nóng

Một bờ môi mọng

Một đôi tay xinh

Một mắt nhìn dậy sóng

Cho anh sống

Đời tươi vui

Đừng bắt anh ngập vùi

Dưới thân em rệu rã

***

Thì anh cứ đi đi

Cần chi nói năng nhiều thế

Mắt em nhắm lại

Tóc em cắt đi

Tay em ôm mình khe khẽ

Em về.

Published in: on 28/07/2009 at 8:51 Sáng  Gửi bình luận  

Qua những con đường

Tôi đi qua phố Quang Trung

Hàng cây xà cừ xanh thẫm

Những chú trống choai giờ đã lớn

Cổ đã đầy, lông đã rậm

Xà cừ hất tung tóc già trong gió nóng

Nói với tôi về cuộc đời qua từng thớ gỗ thời gian

***

Tôi đi qua phố Tràng Thi

Phố ngắn vì tôi rẽ trái

Đến nơi

Dừng lại

Quay ngang sang lá đã rụng tơi bời

***

Tôi ghé tới Lê Thanh Nghị

Những hàng quán

Những còi xe không nghỉ

Đón sinh viên

Trả sinh viên

Về Tạ Quang Bửu

Tắt Bạch Mai, Vọng rồi Trương Định

Leo lên giường tầng, hè còn, ký túc xá buồn tênh

***

Tôi về gần tới nhà

Chiều đổ nắng xuống hồ Bảy Mẫu

Đường hầm chín nẫu

Dưới lớp bụi tàu xe

Vẫn ườn ra cong cớn với nắng hè

Nghệt ngác nhìn những bịt mặt và kính mắt

Kiên nhẫn chờ một dung nhan không nhăn vì cáu gắt

Chờ tới tận đêm

***

Bùi Xương Trach

Phố say mèm

Mùi thịt chó

Mùi giò chả

Mùi cuối ngày hối hả

Mùi gạch cát mới xây

Rẽ trái

Rẽ phải

Rẽ phải

Táp vào nhà

Cống rãnh chẳng kịp xong

Cửa sắt cong keng

Đường điện chưa hoàn thành

Ti vi còn chưa cắm cáp

Tiếng máy bơm ràn rạt

Xối nước bể tầng hai

***

Tôi đi ngủ

Những con đường loang lổ

Dấu vết kỷ niệm

Lăn bánh buồn vui

Dù xăm thủng, lốp lỗ chỗ tơi bời

Chả sao

Đằng nào cũng ngủ.

Published in: on 28/07/2009 at 8:24 Sáng  Gửi bình luận  

Em là ai?

Em mãi là em thôi

Quá thường

Quá xấu

Chỉ qua mắt anh lúc say mèm nung nấu

Em hay

***

Em tưởng em là ai

Chỉ là con thú hoang dại

Chạy trên đoạn đường xa ngái

Mắt ngác ngơ

Gặp anh

Bất ngờ em bỗng thành thú quý

***

Em tưởng em quý giá lắm ư?

Tóc rối bù

Môi khô nứt nẻ

Đóa hoa em cầm

Anh tặng

Ảo ảnh đấy mà thôi

***

Anh đưa em đi suốt quãng đời

Mỏi rã rời tay

Hồn mỏi rã

Mà em chê bai

Mà em sợ

Mà em thở than

Rồi tê tái

Em bắt anh quỳ uống nước mắt trần gian

Em muốn anh quỳ cho nhân thế bàng hoàng

Em muốn anh say không dựng hồn lên nổi

Bắt anh ghì thật chặt khi rõ ràng em đang giữa vòng tay

***

Em tưởng em là ai?
Chẳng là ai hết

Em vô danh

Rồi em sẽ chết

Có thể lúc đó anh đã kịp quên

Một dáng hình

Một đường cong chẳng còn nghĩa lý

Một chum rượu rữa tan mộng mị

Em còn lại gì?

Xao xác một mình em

***

Hồng nhung thì đẫm sương đêm

Bởi em chưa kịp mang vào bình và cắm

Giọng anh thì thầm xa vắng

Anh sẽ yêu em cho đến lúc hoa tàn

***

Sao lại thế?
Có phải giấc mơ

Giấc mơ cũ kỹ gắn trong từng nếp nghĩ

Đêm tối mò ra ung dung mộng mị

Bảo em là em đừng có ngồi mơ

Nằm bơ vơ mà cố cười hoan hỉ

An ủi mình bằng những điều phi lý

Có biết đâu rằng

Anh đã đi rồi qua quá khứ chơi vơi

***

Rồi con thú hoang chạy trên cánh đồng hoang

Chẳng gặp người đàn ông nào mắt nhìn thành thú quý.

Published in: on 28/07/2009 at 7:57 Sáng  Gửi bình luận