Phút chốc qua như là cơn mê

Có những lúc, như lúc này, cô không thiết mong cầu về sự hiểu của ai đó với mình. Có lẽ sự mỏi mệt lâu dài đã làm cô hóa chai sạn hững hờ với nỗi buồn và cả niềm vui. Mọi cái đều trở nên bình thường, thậm chí tầm thường. Nhất là cô.

Không bao giờ có thể xóa đi hoặc phủ nhận những sự kiện cuộc đời đã có. Dù người ta có thực sự muốn lấy chân dẫm lên hoặc lấy thuốc tẩy tẩy đi từng vết một. Những gì đã đến, đã lưu dấu sẽ ở lì nơi đó, trong thời điểm đó và làm biến chuyển chặng đường tương lai cũng như cảm quan của chủ thể đến không ngờ.

Cô cũng không thể cho là mình sâu sắc. Không thể sâu sắc được vì chưa đủ trải nghiệm hoặc chưa đủ tầm. Chưa đủ lắng đọng vì tuổi tác và cả vì cảm xúc. Tất cả đều chưa đủ và không bao giờ đủ.

Thường mọi thứ ban đầu bao giờ cũng đẹp đến lung linh. Buổi ban đầu nguyên sơ và trong vắt đó trôi dần vào quãng nước đục. Đục dần. Ngầu dần. Và tắc. Cống vỡ ào nước hoặc cống sụt tràn nước. Đằng nào cũng chỉ còn là nước đục.

Thường mọi thứ theo như dự định và tin tưởng đều đẹp đẽ, thủy chung và tha thiết. Nhưng chưa bao giờ tất cả lại nguyên vẹn được. Chưa khi nào tất cả lại giống dự định lung linh đó. Sự diễn biến đã có những bước lệch chuẩn. Và điểm kết khi đã kết, ngoảnh mặt lại chặng xuất phát ban đầu đã một trời một vực khác xa.

Published in: on 04/08/2009 at 5:02 Sáng  Gửi bình luận  

Đàn ông

Những điều tôi biết về đàn ông

Chỉ là

Niềm say mê ngắn ngủi

Sự cao ngạo đến buồn cười

Thói tự ái trẻ con

Và cả người tôi cho là sâu sắc nhất

Cũng chỉ có thể cười với tôi ha ha

Để biểu đạt cho những gì không lối thoát

Hoặc có thể

Biểu đạt một cảm xúc héo mòn

***

Làm gì có tình yêu

Chỉ là bóng mây ảo ảnh

Sự thích thú có kỳ hạn

Vì  khác giới hút nhau lại theo kết cục lửa gần rơm

***

Đừng hy vọng hão

Đừng tin niềm tin không có thật

Đừng trông chờ bờ vai nào vững chắc

Tự mình nâng mình đứng dậy thôi

***

Đừng đứng núi này trông núi nọ

Chả có điều tuyệt hảo ở mỏm núi bên kia

Và bên này

Cứ lẳng lặng mà đi tìm tuyệt hảo

Cho đến chết

Thấy mình trơ xương ra giữa thực tại méo tròn

***

Thôi từ giã đi những hào quang nhạt nhẽo

Đừng vui vì ngọt hắc bên tai

Đừng mảy may cười vì ánh mắt một ai

Khoảnh khắc ấy ngay lúc này đã tắt

***

Buồn nhẹ nhàng

Và thản nhiên quá

Biết đàn ông cũng chỉ là trẻ con

Yêu ghét khát khao vồ vập sống còn

Cũng lạnh ngắt khi hết kỳ trăng sáng.

Published in: on 04/08/2009 at 4:18 Sáng  Gửi bình luận