Laxmi Naryan và Bangla Sahib

Việc đi chân trần vào thời điểm buốt giá như thế này thật khó khăn, nhất là trên nền đá lạnh ngắt. Chúng tôi đã bắt đầu chuyến hành trình của mình bằng cách tháo bỏ giầy, tất và lội chân qua một dòng nước chảy chậm rãi trước cổng đền Laxmi Naryan.

Những dòng người vẫn tiếp tục đổ vào nơi đây. Họ đi chân không, lội qua dòng nước, rồi cúi người vốc một vốc nước cho lên miệng uống và rửa mặt. Có lẽ theo tâm linh thì dòng nước này sẽ mang lại may mắn cho họ. Đây cũng là biểu tượng của sự linh thiêng, tôn kính nên ai cũng thành tâm khi chạm vào. Dòng nước hòa quyện biết bao mảnh bụi của hàng ngàn hàng vạn đôi chân. Bao nhiêu màu da. Bao nhiêu ý nghĩ. Sự hòa trộn đó đã chứng minh cho sự gắn kết, cùng chung ý nguyện về một thế giới tốt đẹp và bình yên.

Chúng tôi đi thành một hàng và lắng nghe người hướng dẫn kể về sự tích cũng như lễ nghi khi vào đền. Phía trên đầu là những kim tuyến lấp lánh trắng đỏ lung linh. Dưới chân là thảm trải bao la sạch sẽ. Những người đàn ông và đàn bà đang ngồi im lặng nghĩ điều gì đó. Nhiều người cầm trong tay quyển kinh đọc lẩm nhẩm, mắt mơ màng. Chúng tôi rời ngôi đền bằng một miếng chè trộn mỡ ngọt lịm được hứng từ tay hai người đàn ông.

Trời vẫn tiếp tục lạnh. Chân tôi cảm giác như đóng băng trên đá. Tháo bỏ chiếc khăn vàng ra khỏi đầu, chúng tôi tiếp tục mặc cả tuk tuk để đi đến địa điểm tuyệt vời tiếp theo – Bangla Sahib. Không bỏ giày, bỏ tất ra khỏi chân nữa. Chúng tôi đi cổng bên phải để vào thẳng khu vườn. Một khung cảnh mênh mông trải ra trước mắt. Màu đỏ trầm nền nã trộn cùng tông vàng thanh tao khiến cho những tòa tháp nổi bật trên nền trời lơ đãng những gợn mây. Từng đàn chim thi nhau bay đến đậu đen kít trên những chóp nhọn ấy. Đi qua một chiếc cầu ngắn, chúng tôi sang tới được bờ bên kia, nơi có hai chú ngựa đá trắng đang kéo một tòa xe đứng kiêu hãnh giữa cỏ cây thanh sạch.

Lạc đà quỳ, hổ phục, sư tử đứng hiên ngang, rắn vươn mình đón gió, vịt thảnh thơi đùa nghịch… Những con vật được tạc, được đắp bằng đá làm cho khung cảnh nơi đây trở nên sống động. Những chiếc trụ tròn nổi lên trên mặt bể (tiếc là không có nước) được chúng tôi rủ nhau dắt tay qua để chụp ảnh. Thảm cỏ mướt xanh và những tán cây xòa bóng mát. Một bức mành được kết bằng hoa vàng đung đưa đung đưa. Khu vườn đã khiến chúng tôi rất mê say, vừa bấm máy vừa cười vang vọng.

Chiều, chúng tôi đến Sakhet, vào thăm một khách sạn sang trọng, nơi bạn của một người trong nhóm chúng tôi đang làm ở đó. Khu chung cư hoang tàn là nơi tuk tuk trả chúng tôi xuống trước khi thu vén tiền cho vào túi và phóng đi. Tôi bỗng có cảm giác đang bước trong khu phố tối tăm khi Bella chạy trốn bọn người sói săn đuổi (Chạng vạng). Chuột chết và chim đậu xuống ăn. Tạm quên đi rác và sự kinh sợ, chúng tôi tiến vào quán bar ngay trước mặt. McDonalds nóng ấm, đông đặc người. Hai suất 210 Rb kèm theo ly kem mát rượi.

Sau bữa ăn no nê, chúng tôi lại nêm chặt vào nhau trong một chiếc tuk tuk hạng siêu chạy như tráng trứng để về Sara Hotel và Grand Plaza Hotel, kết thúc weeked thú vị.

Còn bao điều để khám phá về Ấn Độ nhiều cây, lắm bụi. Đã bắt đầu thấy trên đường những xe hoa quả trở đầy nho đen…

Published in: on 11/01/2010 at 12:05 Sáng  Comments (2)  

Thứ bảy đầu tiên

India gate chan hòa trong nắng sớm. Nếu được hát thật to lên, tôi sẽ hát một bài hành khúc. Bởi chúng tôi đã được xem một đội quân duyệt binh với bộ quân phục thật ấn tượng. Tôi kịp chụp ảnh kỷ niệm với hai người đàn ông có vẻ là “tay chơi” của Ấn Độ. Họ cũng tranh thủ lưu lại hình ảnh cô gái Việt Nam bé tí vào di động. Hy vọng nó không bị delete bởi bạn gái của hai anh chàng.

Tôi cũng kịp chụp chung với một cậu bé dễ thương đi chơi cuối tuần cùng bố mẹ. Cậu có làn da mềm và đôi mắt trong trẻo. Khác hẳn với cậu bé đi lủi thủi phía sau chúng tôi đang chào “Hello” và ngỏ ý muốn tôi chụp cho cậu một kiểu ảnh. Một đôi mắt khôn lanh bởi phải trải đời quá sớm. Quần áo đen đúa và miệng cười méo xệch. Tôi quay lại chụp cho cậu một kiểu. Cậu chắp tay chào kiểu Ấn cho tôi chớp vội lấy đôi môi chưa kịp hé ra làm duyên. Chụp xong, cậu xem ảnh có vẻ hài lòng và giơ tay bắt tay tôi. Đôi bàn tay trẻ thơ rin rít bụi đất và mồ hôi, lạnh ngắt.

Chúng tôi đi đến Bảo tàng Quốc gia. Ở Ấn Độ, chỗ nào cũng kiểm tra an ninh chặt chẽ (Bảo tàng thì không nói làm gì. Ngay cả McDonalds cũng được rờ rẫm khắp người và lục tung túi xách). Tuy nhiên giá vé những 200 Rb khiến 11 người chúng tôi bỏ lại lịch sử Ấn Độ trong bí mật và ra ngoài sân chụp ảnh cùng nắng.

Điểm đáng nhớ nhất trong ngày chắc chắn là Rashtrapati Bhavan và Parliamen House. Những đàn chim đang bay trong ánh sáng lấp lóa. Trời rất trong. Đường sạch bong. Những bông hoa đủ sắc mầu rực rỡ chào đón hân hoan những bước chân du khách nghèo. Hoa 8 cánh nở bung ra cho nắng rót mật để ong đến vương vấn mãi không thể rời. Hoa như những bông thược dược nở vào dịp tết ở Việt Nam. Nụ và lá giống hệt. Có điều hoa thược được có nhiều cánh hơn.

Chúng tôi vừa đi vừa chạy, cậu bạn gần tôi bỗng hét to “I want to fly” khiến cho vài chú chim đậu gần đó giật mình. Chúng vừa tung cánh chấp chới vừa ngước mắt nhìn ngó xem điều gì vừa vang động ở kia. Giữa không gian rộng lớn, con người thấy mọi thứ thật thênh thang, khoáng đạt và sự tự do dường như rõ nét hơn. Chúng tôi giơ tay, giơ chân, chạy nhảy, cười nói như trẻ con. Đường rất vắng, thỉnh thoảng mới gặp một tốp đi bộ. Cứ như có mỗi chúng tôi ở trong thành phố.

Nếu so sánh chợ Đồng Xuân với INA Market thì tôi thấy vẫn chưa ổn. Đồng Xuân của mình hoành tráng hơn. Chợ thực phẩm mà chúng tôi ghé cũng là một trong những điểm đến nổi tiếng đối với các bà các cô. Càng vào sâu phía trong, đường đi các nhớp nháp. Những người đàn ông vẫn tiếp tục gánh vác trách nhiệm bán hàng, mặc cho các quý bà dạo quanh ngắm nghía. Chúng tôi gọi món Hongkong Chicken ngay mặt trước của chợ. Ăn ngon lành bởi quá đói.

Chúng tôi lại di chuyển sang địa điểm mới – Cambodian Temple, niềm mong đợi của các bạn Campuchia đang đi cùng đây. Hai tuk tuk đã thỏa thuận xong giá cả. Tuk tuk đôi lúc trở thành nỗi kinh hoàng đối với tôi. Tôi và chị Hằng cùng hai chàng trai chui vào đó không dễ dàng gì. Tôi được cho là nhẹ cân nhất nên được làm em bé ngồi lên đùi chị Hằng. Cái sự ngồi tạm bợ khiến tôi ê ẩm vì ngồi hẳn sợ chị đau, ngồi hơi hơi thì mình mỏi.  Đến lúc chân chị Hằng tê đi, tôi đành phải sang ngồi lên chân Atebek – bạn trai người Uzbekistan. Tình hình không khá hơn. Tôi tưởng tượng mình đang ngồi lên hai thanh củi. Gió tạt vào lòng xe. Bạn ấy và cả tôi đều cố giữ khoảng cách. Cũng may chỉ một đoạn ngắn tẹo là đến nơi.

Cambodian Temple nho nhỏ thanh bình mặc dù bên ngoài cánh cổng là những đám bụi khổng lồ nhuộm bạc trắng lá cây. Chúng tôi uống Cocacola, ăn bánh ngọt và loanh quanh ngoài bãi cỏ. Sau đó vào trong đền nhìn các bạn Campuchia thắp hương. Đoạn đường về có vẻ nhanh hơn. Lúc này tôi nhớ Sara Hotel vô cùng. Chính xác là nhớ chiếc giường êm ái.

Published in: on 11/01/2010 at 12:01 Sáng  Gửi bình luận