Còn nhớ buổi tối hôm đó, tôi đã gọi em và kéo em đi cà phê. Quán gần nhà em. Những đám lá quấn vào chân lạo xạo. Gió bỗng trở nên mạnh quá!
Nghĩ lại cũng vẫn không hiểu vì sao tôi lại muốn gần gũi với em. Chẳng phải đã có lúc tôi cũng như bao người, hiểu về em sai lệch. Có lẽ do chính cảm nhận của tôi đã mách bảo tôi cư xử với em như thế. Và cho đến lúc này, tôi thấy mình đã không sai. Từ em toát ra sự thẳng thắn và an toàn, tôi thấy chẳng có gì phải đề phòng cả.
Em bảo cũng như tôi, giống tôi về suy nghĩ và sự nhạy cảm. Góc sâu kín đó trong em ít ai mà biết được. Có lẽ mọi người chỉ thấy sự cứng rắn của em mà thôi. Còn tôi, tôi có thể cảm thấy nỗi cô đơn và những trăn trở trong tâm hồn đó. Dù có lúc nó lặng lẽ đến nhạt nhòa…
Đọc những dòng em viết, tôi thấy ngường ngượng nhưng cũng tràn đầy cảm xúc. Tôi thực tình vẫn đôi lúc hào nhoáng quá mức cần thiết. Có những mộng mơ quá mức cho phép. Có những thờ ơ đáng chê trách. Nhưng em đã viết về tôi đầy rộng lượng…
Thì cứ thế nhé! Như khi em bảo “Em thất vọng về mái tóc chị quá!” hay khi em cười với tôi và nói dăm ba câu thật bình yên trong sân… tôi đã thấy trong em một mặt trời ló rạng. Và không chỉ tôi thấy ánh sáng cuối đường hầm, em cũng hãy thấy!